CHÀO MỪNG BẠN ĐẾN THĂM BLOG CỦA " CÂU LẠC BỘ TẤM LÒNG BÈ BẠN "

Chủ Nhật, 25 tháng 4, 2010

Những điều tưởng chừng như vụn vặt ( Phần 5 )

Hầu như một tuần thì có đến 4 hay 5 lần gã say.
Lần nào về nhà say là biết ngay. Chân nam đá chân siêu. Mặt mày đỏ gay. Hơi thở nồng nặc rượu bia.
Trông gã thực sự chán đời. Người đổ siêu vẹo. Đi không vững. Dễ 10 lần đi nhậu thì có đến 8 lần có người áp tải về. Bởi gã đi xe làm sao nổi. Khi mà người còn không vững.
_ Sao chị lại lấy anh ta? Sợ ế à?
_ Ế đâu? Đợt đấy có mấy anh theo. Nhưng nghĩ anh này lớn tuổi nhất . Cứ nghĩ chững chạc đứng đắn biết suy nghĩ nên đồng ý. Ai biết đâu…

Nhìn chị tôi thấy thương . Loại đàn ông như thế thà không có còn hơn. Mỗi ngày nhìn chồng về có mà như không. Nằm vật ra . Tử tế thì ngủ mất. Không tử tế thì lảm nhảm gây sự.Mà có cái chuyện gì ăn nhập với chuyện gì. Toàn vớ vẩn đâu đâu. Chả biết gã bức xúc ở đâu? Ở chỗ làm hay bạn bè mà gã về chửi bới lung tung. Chẳng may chị có góp ý hay hỏi han thì gã chửi luôn.Chả nể nang gì vợ đang chửa vượt mặt.
Mùi rượu bia nồng nặc. Chỉ nhìn thôi cũng phát tởm. Chứ đừng nói là lại gần.

Tôi thấy chị mấy lần ôm mặt khóc. Mấy lần dấm dứt một mình. Thương thật. Đàn bà với nhau tôi biết. Cái kiểu chồng không quan tâm đã đủ tủi thân. Đằng này không những không quan tâm lại còn chả giúp đỡ được gì.
Ngày chị chửa đứa đầu tiên việc gì chị cũng phải làm một mình. Nghĩ lấy được chồng yên phận. Hai vợ chồng cùng chung chăm lo cuộc sống.
Ai ngờ chồng làm được bao nhiêu đi nhậu hết.Một mình chị vẫn phải bươn chải kiếm tiền nuôi con.Chưa một lần gã chở chị đi khám. Kể cả hôm vào viện đẻ gã cũng không.May được gia đình nhà chồng chăm lo nên chị cũng đỡ.

Cô chợt nhớ về cái thời xa xưa. Người đàn ông cần mẫn đưa cô đi khám. Hôm cô chuyển dạ anh chạy từ chỗ làm về đưa cô vào bệnh viện. Rồi trông cô cả đêm cho đến sáng . Rồi ở bên cô… Vậy mà…chị…tất cả vẫn làm một mình.
Cô nghĩ chi thật can đảm. Can đảm hơn cô gấp ngàn lần.

Ngày ấy cô cũng khóc nhiều. Khóc khi chồng đi làm xa. Nhà chỉ có cô ôm đứa con nhỏ. Nhưng chồng cô không giống gã. Người đàn ông còn hơn gã gấp trăm ngàn lần…

Gã vẫn đang say. Vẫn lảm nhảm về những điều vô nghĩa. Chị lủi thủi một mình bên mâm cơm. Đứa con trai một tuổi xinh xắn như con gái.
Chị vẫn ngồi ăn một mình . Với cái bụng chửa vượt mặt.
Cô lại nghĩ gã không thích có thêm cái bụng ấy. Nhưng chị quyết tâm để đẻ, Đằng nào cũng lỡ rồi.
Chỉ cần chị cố gắng một chút thì sau này mọi cái đều ổn. Mặc xác gã .
Mặc xác những loại đàn ông chỉ biết say sưa với rượu.
Mặc xác những trận say nôn mửa đầy nhà.
Mặc hết.
Chị vẫn sống…
_ Ngữ ấy thà cô không có còn hơn…

......

Lần đầu tiên Hắn say. Hắn ở bên cô. Trong một cuộc nhậu.
Cô không biết uống. Cũng chẳng hứng thú ăn.
Nhưng Hắn thì hai thứ đó đều được. Hắn uống nhiều. Quá nhiều là đằng khác. Mặt Hắn đỏ lên. Tai cũng đỏ. Cả người cũng đỏ. Chân Hắn khẽ chạm vào chân cô dưới gầm bàn.Miệng hắn lại lẩm nhẩm.
Khi cô nhìn hắn. Thì miệng hắn lại lẩm nhẩm ba cái từ thiêng liêng . Anh yêu em.
Cô lắc đầu. Thật sự cô không muốn hắn say.

Cô bạn bảo có lần hắn say đưa nó về một đoạn. Hắn đi như thằng điên. Nghiêng bên này nghiêng bên kia. Phát khiếp.
Cô không thích loại đàn ông say. Thậm chí là rất ghét.
Cô không ưa những loại đàn ông thích nhậu nhẹt. Nâng ly lên , đặt ly xuống. Hết rượu lại đến bia.

Cái quán ăn quen thuộc lúc nào cũng đông.
Lúc nào cũng đầy ngắc ngứ người với người. Đông một cách đáng sợ. Ngột ngạt. Hắn cố làm dấu hiệu cho cô rằng hắn sẽ không uống nữa. Đàn ông kỳ lạ. Dường như không uống rượu họ nghĩ họ sẽ không là đàn ông.
Cô không cấm đoán . Nhưng nghĩ cái gì cũng nên vừa đủ. Không quá.
Hôm ấy hắn lại đưa cô về. Tay hắn đỏ rực. Dường như rượu quá nhiều làm hắn dị ứng. Hắn áp sát bên cô. Cô bỗng nhiên thấy rùng mình. Như muốn nôn
Mùi rượu. Mùi của đàn ông… Tất cả thực sự làm cô sợ.
_ Anh xin lỗi. Lần sau anh sẽ không uống thế này. Anh hứa.
Lại nhớ cái hôm hắn ghé sát môi cô . Cô đẩy hắn ra.
_ Anh uống rượu phải không ? _ Không anh uống từ sáng mà.
Từ sáng gì mà tối không hết. Chắc lại nói láo.
Nhưng dẫu thế nào cô cũng đẩy hắn ra.
Rồi quay đầu…
Có biết loại đàn ông say là em ghét nhất không anh ?

........

Anh bạn tôi không thích nhậu.
Nhưng thứ anh ta thích là đàn bà. Ngày đầu tiên gặp anh ta thế nào nhỉ? Tôi không nhớ lắm. Hình như anh ta đến rủ tôi đi caffe. Trông trẻ và đầy sinh lực.
Tôi không để ý lắm tới anh ta. Bởi thực sự chỉ coi anh ta như một người bạn. Một người bạn đúng nghĩa.
Anh bạn có một vợ và một đứa con gái. Nhưng hạnh phúc gia đình thì quá mong manh. Thế nên với một sức lực tràn trề anh có người đàn bà khác là chuyện thường.
Nói thế nào cho đúng nhỉ? Đàn ông thường bảo rằng khi vợ không đáp ứng đủ nhu cầu thì họ có quyền đi tìm nơi khác.
Trước đây tôi không bao giờ quan tâm đến những vấn đề như thế. Chuyện gia đình mỗi nhà mỗi khác.
Có người vợ chồng vẫn hạnh phúc nhưng sao họ vẫn có người khác? Chứ đừng nói là khi hai vợ chồng đã có mâu thuẫn. Mà đã mâu thuẫn bất kể vì vấn đề gì đàn ông thường xả stress bằng người đàn bà khác.
Còn đàn bà bằng việc đi mua sắm hay ăn uống, caffe.
Anh bạn hay bảo tôi
_ Bà mắc bệnh lãnh cảm à?
Tôi thường lảng tránh câu hỏi ấy. Anh ta luôn nghĩ một người đàn bà sống một mình mà không có người đàn ông nào hẳn là có vấn đề.Không thể nào bình thường.

Có thể anh ta quá chú trọng vào vấn đề nào đó. Tất nhiên rất tế nhị.
Nhưng tôi thường bỏ qua những vấn đề anh ta hay đề cập đến. Đàn bà không giống như đàn ông. Hay nói tỷ mỷ hơn nhu cầu của đàn bà không giống của đàn ông. Hay nói vớ vẩn hơn là mỗi người một khác.
Và tôi không quan tâm tới nhu cầu của ai cả.
Có thể tôi là kẻ yêu bản thân mình .
Sau này khi đã thân nhau. Anh ta thường hay kể cho tôi nghe về những người đàn bà anh ta gặp.
Yêu có. Không yêu có. Vì nhu cầu có. Vì tình yêu có.
Tất cả như một mớ bòng bong . Chỉ mới thoáng nghe thôi cũng sặc mùi tình ái.
_ Vợ ông biết không ?
_ Không biết chính xác. Chỉ đóan mò.
_ Tôi phục ông thật đấy.
_ Tôi còn phục tôi nữa là… Anh ta cười.
Tôi không thể nghĩ rằng anh ta còn có thể cười nổi.
Trong một thế trận mà có cả vơ con lẫn người tình… Ah ta quá phiêu lưu.
Được cái anh ta sống hồn nhiên và vô tư lắm.
Vô tư như thể anh ta nghĩ mỗi đàn ông được quyền có dăm bảy đàn bà.
Như ngày xưa thời vua chúa.
Lại nhớ đám bạn thời phổ thông rủ đến quán karaoke.
Lúc đến thấy mỗi thằng ôm một đứa con gái. Choáng . Mãi sau mới sực tỉnh ra. Một thằng bảo . Hát toàn đàn ông chán quá nên gọi mấy em vào hát cùng. Chứ có làm gì đâu
Đành vậy. Đàn ông…luôn có lỹ lẽ.
Mà tình yêu thì lại càng có nhiều lý lẽ hơn…
Vâng tôi thua…
Giống đàn ông không say vì rượu. Mà say vì đàn bà.

.......

Ngày xưa cô quen một người đàn ông tên Ý. Ý đẹp trai một cách lạ lùng. Lạnh lùng và bí hiểm.
Cô gặp Ý ở một quán Bar. Nơi bọn bạn hay kéo nhau ra đấy tán gẫu và thưởng thức nhạc.
Nói là thưởng thức nhạc bởi vì thật ra người ta kéo nhau đến đấy để nhảy. Nhưng cô lại không biết nhảy. Thành ra chỉ đến đấy xem người ta nhảy và nghe nhạc.
Ý thường đến một mình. Nhưng không bao giờ cô đơn.Xung quanh anh lúc nào cũng đầy bạn bè.Nhưng chưa bao giờ thấy anh đi cùng cô gái nào.
Một lần khi đang du dương theo một bản tình ca thì Ý đến bên .
_ Anh muốn mời em nhảy một bài.
Cô lưỡng lự. Thật sự bất ngờ. Giữa đám đông bao nhiêu người con gái xinh đẹp sao Ý lại chọn cô?
Thêm phút giây ngần ngừ nữa cô bảo
_ Em không biết nhảy.
_ Anh sẽ dạy em.
Không cầu kỳ. Không nhiều lời. Nhưng Ý thực sự cuốn hút cô
Cô nắm tay anh một cách đầy đầy hào hứng.
Hào hứng vì ánh mắt của mọi người xung quanh.
Nhất là với đám bạn đang nhìn vào hai người.
Anh đưa cô quay theo những vòng quay của anh.
Cô chợt nhận ra hình như mình gặp anh ở đâu đó. Người đàn ông có vẻ rất lạnh lùng. Nhưng bàn tay ấm áp vô cùng.
Cô ngả vào vòng tay anh. Cảm thấy như tim mình đang rung lên...

Ly cốc tai ban nãy giờ mới ngấm. Thứ rượu mạnh pha lẫn trái cây.
Cô chưa bao giờ uống được rượu.
Chỉ cần một chút rượu là đã cảm thấy lâng lâng.
Ý có vẻ uống nhiều. Nhưng không say.
_ Hình như anh ta thích mày. Đám bạn bảo .
_ Anh thích em. Hình như Ý nói vậy Cô cười.
Đàn ông nói thích chưa chắc đã phải là yêu. Mà cho dù yêu thì cũng là một vấn đề quá xa xôi...
Còn em?
Cô bảo Em chỉ thích Ý thôi. Nước Ý ấy. Em chỉ mơ ước được đến Ý thôi. Rồi bật cười ha hả.
Tan cuộc Ý xin số điện thoại của cô. Cô lắc đầu bảo _ lần sau gặp lại.
Ý dúi vào tay cô tờ giấy và dặn
_ Nhớ gọi điện cho anh.
Cô quay đầu đi.
Ngoài kia một người đàn ông đang đứng đợi. Người mà cô sẽ lấy làm chồng.

Sau này cô không gặp lại Ý. Cũng không gọi điện. Hoặc có thoáng nhìn thấy ở đâu đó. Nhưng chưa bao giờ dừng lại bên anh.
Sau này cô mới biết. Ý đã có vợ. Nhưng rồi lại chia tay. Và Ý mong gặp cô. Hình như Ý yêu thật. Nhưng tất cả đã muộn.Cô đã bước ra khỏi cuộc đời anh từ lúc nào.
Sau này cô đã đến nước Ý. Một mình Bỗng nhiên nhớ đến một người tên Ý.
Nhưng … tất cả đã xa rồi…

.......

Cách đây ba hôm cô nhận được một tin nhắn ở yahoo meseeger
_ Em có còn nhớ Ngày xưa và Bây giờ không ?
Cô ngỡ ngàng. Dễ đến gần 10 năm ấy nhỉ?
_ Ở 3m ý
Rồi một cái nick add rụp vào nick cô.
Sau đó trong Blog người ấy viết Anh vẫn chờ em …
Hơ hơ. Cô tự nhiên thấy buồn cười Ngày xưa thế nào ý nhỉ? Cô phải nhớ lại đã. Bởi thời gian lâu quá rồi…

Cô không thể nhớ nổi chính xác bài thơ ấy. Chỉ mang máng rằng.
Ngày xưa có một người con trai viết trên forum một bài thơ. Hình như tên là Bây giờ. Sau đó cô đối lại bài thơ ấy. Hai người cứ đối đi đối lại khá lâu. Cô không nhớ chính xác bài thơ đó. Chỉ láng máng rằng có câu Nếu không có ngày xưa Làm sao được bây giờ…

Sau đó họ có chat với nhau. Nhưng lúc đó cô ở quá xa. Vả lại rất khó có thể xảy ra một chuyện tình hư ảo.
Nếu họ không gặp nhau.
Bỗng nhiên mấy hôm trước người xưa ấy nhắn vào nick cô.
Lâu quá rồi khiến cô không nhớ nổi. Một người đàn ông cô chưa từng gặp. Chưa từng nhìn thấy.
Làm sao có thể nói có tình cảm hay không.
Nhưng cô chợt nhớ một cô bạn đã yêu đã đợi chờ. Đã hoang phí hơn 2 năm vào mối tình ảo. Mãi đến khi chia tay hai người vẫn chưa gặp nhau.
Cô đã quá chán ngán vào những kiểu tình yêu thế này.Bởi cô đang sống một cuộc đời thực.
Dù mỗi ngày cô vẫn lên mạng. Thậm chí vẫn nói chuyện với những kẻ cô chưa từng gặp bao giờ.
Thật và giả. Ngoài đời và hư ảo rốt cuộc có thể phân định được rõ ràng hay không ?
Chắc là khó !
Chỉ biết Bây giờ cô đã khác quá với ngày xưa mất rồi….

.....

Cô bạn ở Sài Gòn bảo . Hôm qua tớ và một cô bạn gái đi uống rượu đến 2h sáng
_ 2h sáng ? ở đâu ?
_ Giữa Sài Gòn.
_ Uống rượu gì ?
_ Rượu chuối hột. Phê lắm. Chỉ hai đứa. Say giữa đêm Sài gòn thật tuyêt.
Tôi chưa bao giờ say. Đôi khi tôi vẫn tiếc tại sao mình chưa từng biết say. Tôi cũng buồn cũng đau khổ. Nhưng tại sao tôi không thể dùng rượu để giải sầu.
Đợt trước mấy người bạn rủ đi ăn. Một anh bạn bảo em tập uống rượu đi. Mỗi ngày uống một tý có lợi cho sức khỏe. Tôi không tin. Nhưng thử uống. Hôm ấy hình như uống đến 5 chén nhỏ Wodka. Đầu đã thấy ong ong. Đến lúc trên đường về thì ngã vật ra.
Tôi không đứng nổi. Không biết có phải vì rượu không?
Nhưng quả thực chưa bao giờ tôi cảm nhận được nếu mình say sẽ thế nào? Có thật tuyệt như cô bạn tả hay không

Tôi từng thấy nhiều đàn bà uống rượu. Họ khác đàn ông ở chỗ chỉ khi nào đau khổ mới tìm đến rượu. Còn đàn ông vui hay buồn cũng thế. Rượu là sự giải khuây. Với họ là đàn ông là phải uống.
Tôi nhớ có vài lần tôi đi cùng anh uống rượu và ăn ốc. Anh rót cho tôi một chén nhỏ. Nhưng có khi tôi không uống hết chén ấy. Tôi không biết uống. Cũng chẳng thích mấy món nhậu nhẹt. Nhưng anh vẫn rủ tôi đi. Có hôm vào buổi tối. Có lẽ anh cần một người tâm sự.
Mà người như tôi hiếm lắm. Biết lắng nghe. Biết chia sẻ. Và cũng biết im lặng.
Bây giờ chúng tôi không còn đi cùng nhau nữa. Anh hay nhậu với đám bạn đàn ông.
Tôi vẫn thấy anh đâu đó. Uống say và chửi bậy.
Nhưng tôi chỉ mỉm cười. Anh không thuộc về tôi. Đơn giản thế.

......

Tự nhiên tôi muốn say một lần.
Một lần thôi cũng đủ. Muốn xem đất trời cuồng quay thế nào. Muốn chết chìm trong lòng ai đó.
Muốn…
Nhưng có lẽ chẳng bao giờ say nổi.
Bởi tôi dị ứng với tất cả các thể loại rượu.
Trừ Baleys!


Tramy's blog

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét