CHÀO MỪNG BẠN ĐẾN THĂM BLOG CỦA " CÂU LẠC BỘ TẤM LÒNG BÈ BẠN "

Thứ Sáu, 16 tháng 4, 2010

Những điều không hề vụn vặt ( II )

Nó chết đúng ngày giáp Tết.
Hôm chạy qua nhà bà ngoại nó mồng 1 tết thăm. Bà khóc. Nước mắt lưng tròng. Bà bảo
_Đã bảo mẹ nó đẻ thêm đứa nữa mà mẹ nó không chịu nghe . Cứ bảo một đứa thôi là đủ. Đấy bây giờ mới sáng mắt ra. Con chết. Mẹ thì già rồi còn đẻ đái gì ?
Đẻ à? Ừ sao nhiều người thì muốn đẻ lắm con. Nhiều người lại không muốn. Mà sao nhiều người muốn thì lại không đẻ được. Còn người không muốn thì lại cứ dính sòn sòn.

Cái bệnh viện nơi tôi đến ấy một bên là đám đông đang chầu chực để thụ tinh nhân tạo. Còn một bên là phải cố tình bỏ đi những đứa con không thể sinh ra đời. Vì nhỡ…
_ Này cô 6 tuần rồi đấy. Tim thai rất khỏe. Sao cô không để đẻ. Cô mới có một đứa con mà. Để đẻ đi. Đẻ đi không mai sau muốn lại khó. Người đàn bà ruột đau như thắt. Không. Mình không thể để được. Dù chị muốn lắm. Chị muốn lắm. Bởi chị mới chỉ có một đứa con. Và con đấy là của người đàn ông chị yêu. Thế nhưng chị đã phải bỏ nó đi. Đau lắm ! Nhưng không biết làm thế nào…
Đấy là những ngày cũng gần tết thế này…

++++

Chị không đẻ được. Trời sinh ra chị là đàn bà. Nhưng sao chị lại không đẻ được?
Cô bạn tôi bảo : đàn bà mà không sinh đẻ được thì khô khan lắm. Người như một cành cây khô. Không biết đẻ. Khổ nhỉ? Nhà mà chỉ có hai người sẽ buồn tẻ lắm. Ngôi nhà thiếu vắng tiếng trẻ con sẽ chán ngán lắm. Chị cố lắm. Nhưng không được. Thụ tinh nhân tạo tốn bao nhiêu tiền. Nhưng tiền không quan trọng. Tốn bao nhiêu thời gian và sức lực. Và cái tinh thần thì đáng nói lắm. Sẽ không bao giờ vui được khi mà cố gắng mãi mà không thành công. Và người chồng…

Chồng chị thế là quá tốt rồi. Đàn ông bây giờ làm gì có chuyện vợ hàng chục năm chưa đẻ được mà vẫn chung thủy thế.
Đàn ông á nếu bà không biết đẻ tôi đi tìm bà khác. Tại sao không ? Tôi cần một đứa con. Miễn là con tôi. Còn bà nào đẻ cần gì. Giống tôi con tôi. Thế đấy. Xã hội bây giờ có quan trọng gì đâu. Cả gia đình cũng thế. Thích chia tay thì chia tay. Thích sống thì sống. Nhưng đàn ông vừa có vợ vừa có bồ là chuyện thường. Tôi vẫn yêu thương vợ con tôi. Nhưng tôi vẫn yêu em lắm. Nghe có vẻ kinh tởm nhỉ? Nhưng thế đấy. Thế mới là xã hội…
Chị không đẻ được. Ừ thôi số trời nó thế. Chị lo làm gì ?
Không lo sao được em. Anh ấy nói nếu năm nay không có con anh ấy đi tìm người khác đẻ cho …
Em hỏi xem kiếm cho chị xem có ai chịu đẻ thuê không ? Mất bao nhiêu tiền cũng được.

Cô nhớ hai vợ chồng cô bạn cũng khổ sở thế nào. Hai người cũng không sao có con được. Sau đó phải tìm cách thuê người đẻ. Giờ bọn họ đã có một đứa con trai. Nhưng cái giai đoạn trông người đẻ thuê đến khổ. Trông và giữ. Chỉ sợ nó ôm con mình chạy mất. Bao nhiêu công sức. Bao nhiêu tiền của…

Sao lại có những người khổ sở thế nhỉ? Cô lại nhớ như in. Hình như trong giấc mơ. Tim thai rất khỏe. Đẻ nhé. Đẻ đi. Không ! Em không đẻ. Bỏ đi chị ạ! Đúng là điên rồ!
Giá có thể lấy con của người này đem cho người kia thì có phải đỡ khổ sở bao nhiêu không ?


++++

Sáng đến trường. Chị Hiệu phó bảo: Này em có thể dạy thay vài tiết không ? Con bé nó bị hỏng thai rồi. Phải nằm viện.
Hỏng à? Cô nhớ hôm trước cái đứa ấy nó vừa khoe em được 1 tháng rồi đó chị. Chắc khoảng tháng 10 em đẻ. Chị lại phải dạy thay em rồi.
Cái bộ mặt nó háo hức. Chắc cũng mãi mới chửa được.


Thằng em họ vài tuần trước cũng mới hý hửng báo tin: Vợ em có em bé rồi nhé ! Thế mà chỉ sau một tuần sau thì thai hỏng. Vợ nó còn trẻ . Sinh năm 86. Vậy mà đứa đầu tiên cũng không giữ được. Quái lạ sao bây giờ vô sinh và khó đẻ nhiều thế. Có một đứa rồi muốn đứa nữa cũng khó.

Người ta bảo tại bây giờ ăn uống toàn những thứ độc hại vào người nên thế. Cho nên đẻ được là đẻ đi. Kiêng cái gì… Con bé Tổng phụ trách người khô như cái cây. Nhìn chả tý màu mỡ nào.
_ Nó đã đẻ đâu
_ Sao bảo con nó 5 tuổi rồi.
_ Không phải con nó. Con chồng nó đấy.
Ối thế à? Lại khổ rồi. Đàn bà sao khổ thế. Cứ phải đẻ .

++++

Lâu rồi gặp lại thằng bạn cũ. Chính xác là thằng đầu nói yêu mình. Thằng đó giờ khá. Khá lắm !. Nhưng vợ đẻ toàn con gái. Hôm gặp nhau mấy đứa bạn cũ. Bọn nó hỏi mấy đứa rồi. Nó bảo bốn. Trời ơi bốn đứa.Thế đẻ nữa thôi ? Tiền thì nó không thiếu. Nhưng chả lẽ bắt vợ nó đẻ nữa thật hay sao?
_ Có thuê bọn tao đẻ hộ không ? Cô nhìn cái mặt hắn. Ngày xưa mặt đấy toàn trứng cá. Ngày xưa kỹ tính lắm. Thế quái nào cứ say đắm cô. Nhưng số cô không chịu yêu những thằng giàu. Số cô chỉ yêu thằng nghèo. Để rồi… đau khổ.

+++++++

Ông chú 70 tuổi. Vợ mới mất. Tầm tuổi đấy ai cũng nghĩ chú ở vậy dưỡng tuổi già . Nhưng chú bảo muốn lấy vợ. Họ hàng ai cũng nghĩ ừ thôi kiếm một bà tầm tầm 60 tuổi cho đỡ đần nhau tuổi già. Chứ tầm đấy còn máu me gì. Thế nhưng chú vẫn muốn một bà trẻ đẹp. Và buồn cuời nhất là chú vẫn muốn có thêm đứa con.
Tính chú nóng nảy lại thích người ta phải nghe lời mình. Với vợ cũng vậy. Nên kiếm một đứa mà chịu nghe lời chú thì cũng khó. Trừ khi nó không có tiền.
Mọi thứ phải phụ thuộc vào ông. Rồi ông cũng kiếm được một bà còn trẻ. Kém chú đến 30 tuổi. Trời đất. Cả họ hàng đều choáng. Còn ít tuổi hơn cả hai đứa con chú. Nhưng hai đứa con cũng không thèm can thiệp. Nếu chú sống được vui vẻ thì chúng nó chả giữ. Ai có phận nấy. Con gái theo chồng. Con trai rồi lấy vợ. Lẽ nào bắt bố chúng nó sống một mình. Ừ thì bố thích lấy ai thì lấy. Nhưng đừng lấy phải đứa nào đào mỏ lấy tiền đi.

Chú chẳng phải đại gia. Nhà cũng có tý tiền. Nhưng thích oai như cóc. Cô vợ mới ở quê. Được ông bạn đảm bảo là chân chất. Thế mà ngày đầu về chả thấy chân chất đâu. Mắt lẳng lơ. Chỉ mong chú đưa mình về dinh cơ mấy tầng sống hưởng thụ.
Chị ta không có tiền . Lại có một đứa con ở quê. Cứ nghĩ chú sộp lắm. Cứ nghĩ sống với chú ừ thôi có già một tý nhưng chú thảo. Chú cho tiền. Kiểu gì cũng bớt khổ. Chứ ở quê tầm này kiếm đâu ra tiền. Hy sinh một tý sống nó thoải mái.

Đàn bà khổ thế đấy. Không có tiền lại không có việc làm. Thôi đành làm kiếp tôi tớ cho thằng có tiền mà sống. Nhưng muốn cũng chẳng được. Ông chú ốm nằm liệt giường. Chị gái chăm sóc được 1 tháng thì xin về quê. Có lẽ chị ta quá khổ sở rồi. Nhất là những cái chú hứa hẹn cho tiền về xây nhà ở quê và tiền hàng tháng đều không có. Lúc ấy mọi người quay sang thương chị. Mà thương thay cả cho ông chú. Lúc đấy mới sáng mắt ra rằng đàn bà trẻ đẹp ấy chấp nhận sống với chủ chỉ để lấy tiền.
Thương thay cho cả hai !

++++

_ Nhớ anh không ? Thỉnh thoàng anh hay hỏi Nàng thế mỗi khi gặp trên mạng. Có những khi nửa đêm . Khi anh vừa làm việc xong. Hay có hôm nào anh phải trực cơ quan anh hay gọi điện hay nhắn tin hỏi
_ Nhớ anh không ? Anh nhớ em lắm.

Có nhiều khi Nàng đang ngủ . Bỗng nhiên bị điện thoại làm tỉnh giấc. Nghe điện thoại xong. Đọc nhắn tin xong thế là mất ngủ. Có những lúc nhớ anh lắm. Nhớ quằn quại. Nhớ đến độ không ngủ được. Trăn trở quay mình. Nhưng tuyệt nhiên không bao giờ Nàng nhắn tin hay gọi điện chỉ để nói Em nhớ anh Mà thôi.
Nhớ để làm gì nhỉ? Mọi sự cũng đến thế thôi. Ngày xưa Nàng nhớ có một anh chàng hay hát cho Nàng nghe. Mỗi lần Hắn đến thăm Nàng,Hắn hát rằng : Nhớ em nhiều. Nhưng chẳng nói. Nói ra nhiều. Cũng vậy thôi. Hắn hay cười. Nụ cười hồn hậu. Chân thật. Không hề giả dối.
Thế rồi cũng vậy. Hai người chỉ thế. Không thể đến với nhau.

++++

_ Lão ý bao nhiêu tuổi hả chị?
_ Ôi giời có biết đâu. Hỏi tuổi lão , lão không chịu nói. Chắc sợ bị chê già. Mà già quá còn gì. Tóc thì vẫn còn nhiều, còn đen lắm. Nhưng cái bộ mặt trời ơi sao mà nhăn nhúm.
_ Chết chị như điếu đổ thế kia. Sao không đồng ý đi chị
_ Cho chị xin hai chữ Bình an Chị nhìn gã đàn ông say mê ôm chiếc đàn ghi ta.
Gã đến hát cho chị và đám bạn chị nghe. Gã nghe nói chị thích hát lắm. Thế nên cố tình mang giọng ca của mình đến tán tỉnh chị. Mà công nhận gã hát hay. Đám bạn cũng khoái. Nhưng chỉ khoái một lúc thôi. Cho đến lúc ai cũng muốn đi ngủ mà gã vẫn say sưa hát thì không thể chịu nồi.
_ Này , cấm đứa nào khen lão một câu nào nữa đấy. Nếu không lão ngồi đến sáng chị em mình mất ngủ.
_ Anh hát hay quá ! Con bé quê Hải phòng bật thốt lên
Trời ơi. Em giết chị rồi. Đấy thấy chưa lão lại đang hát tiếp đấy. Thôi kệ thây chúng mày nhé chị đi ngủ trước đây. Người gì đâu à
_ Anh ơi thôi nhé ! Đến giờ bọn em ngủ rồi. Người đàn ông vẫn tiếp tục say mê hát.
Chết mất ! Chết mất…

++++

_ Em thích đọc truyện ngắn phải không ?
_ Vâng thì sao ạ?
_ Anh sẽ mang đến cho em truyện để đọc nhé. Anh có mấy quyển rất hay…
_ Thôi anh ạ. Nhà em xa lắm…
_ Xa gì anh cũng tới được…

Tự nhiên cô nhớ thằng đầu tiên nói yêu cô. Hắn ta cũng hỏi cô thích đọc thể loại gì. Nhà hắn dạo ấy cho thuê truyện nên có một kho truyện đủ thể loại. Ngày ấy cô bảo thích tiểu thuyết. Và hắn mang đến cho cô cuốn tiểu thuyết dày cộp…

Người đàn ông mò mẫm mãi cũng đến được nơi cô ở. Xung quanh toàn rừng cây. Cô không nói gì. Lặng lẽ nhìn. Một cốp xe đầy các loại rau. Những thứ mà chỗ cô không hề có bán. Nhiệt tình nhỉ? Yêu đi. Yêu cái gì. Chả thích. Cả buổi cô quay mặt vào ti vi.
Đàn ông này cô không thích. Mà đã không thích thì nhá nhiệt tình mấy cũng là con số O. Cô bạn thân phải ngồi tiếp khách hộ. Cô lặng lẽ như một người câm. Suốt buổi không một nụ cười. Đôi mắt dĩ nhiên bao giờ cũng buồn. Nhất là lúc không cười thì thăm thẳm hơn bao giờ hết.

++++

Cô viết thơ viết truyện làm cái gì ? Có bán được ra tiền không ? Ngày xưa chồng cô hay nói thế đấy
Sao lại tiền? Sao cứ phải bán ra tiền mới được viết. Sao cứ phải lấy tiền ra để so sánh cái mình làm nhỉ`` Ừ anh kiếm ra tiền nhiều đấy tôi biết. Nhưng tôi có cảm xúc của tôi cơ mà. Và cảm xúc không cần trao đổi bằng tiền.
Hai người như hai cái bóng trong một ngôi nhà.

*********

Em lúc nào cũng như một đứa trẻ 15 tuổi. Cô nhớ ngày xưa chồng cô hay nói thế. Cô 23 tuổi hay 32 tuổi cũng thế. Như 15. Lúc nào cũng ngu ngơ và hồn nhiên dễ sợ.
Chồng cô lúc nào cũng sợ cô ra đường dễ bị người ta lừa. Cô ngố lắm sao. Ừ ngu nữa. Chị chả bảo thế còn gì,
_ Mày ngu vừa thôi. Sao lại bỏ đi. Về ngay đi. Tự dưng bao nhiêu của cải nhà cửa ô tô để cho con khác nó hưởng. Bao nhiêu công sức của mày.
_ Chị ơi em không cần tiền. Làm gì có loại người không cần tiền nhỉ ? Chắc mình điên rồi. Không có tiền làm sao sống nổi, Thế mà cô vẫn bỏ đi. Không đòi hỏi . Lại còn cống hiến chồng mình cho người đàn bà khác. Không ghen tuông. Không thù hận,
_ Chị cao thượng thật. Là em thì không bao giờ có chuyện đó. Mình có cao thượng không ? Chắc là không .
Nhưng người không còn tình cảm thì tiền bạc có nghĩa gì. Xin hai chữ Bình an thôi …

**************

_ Khi nào chúng mình đi biển một hai ngày nhé!
_ Ừ em thích đi biển lắm. Nhất là mùa hè. Anh nói thế rồi quên! Hay là công việc bận quá mà quên nhỉ? Mà thôi cô chẳng quan tâm. Bởi hè nào cô cũng về với biền…
Trời lại nắng lên rồi. Mùa hè lại sắp đến !

++++

Mệt quá ! Mệt mỏi thật. Lại kể lể những điều vụn vặt rồi. Nhưng không hề vụn vặt đâu nhé. Cứ thử nghĩ mà xem…

Tramy's blog

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét