CHÀO MỪNG BẠN ĐẾN THĂM BLOG CỦA " CÂU LẠC BỘ TẤM LÒNG BÈ BẠN "

Thứ Sáu, 7 tháng 1, 2011

BIỂN CHIỀU NAY KHÔNG CÓ SÓNG


Phương mở cửa bước ra ngoài. Trận mưa đầu mùa lúc ban chiều khiến cho không khí ngột ngạt của những ngày nắng nóng bất thường vừa qua như dịu lại.
Sau mưa, vạn vật bỗng trở nên tươi mới và đáng yêu đến lạ. Cây Bằng lăng trước cửa nhà cô, mới hôm qua thôi còn cong cớn khoe những đọt hoa tím đến nhức nhối giữa cái nắng hè chói chang, thì hôm nay nó bỗng trở nên hiền dịu trong sắc lá xanh mượt. Những chùm hoa dường như e ấp hơn với những giọt sương còn đọng long lanh trên cánh, khiến cho cái màu tím của hoa cũng trở nên dịu dàng đến nao lòng. Hóa ra tất cả mọi vật trên thế gian này đều bị chi phối bởi ngoại cảnh, trách chi tình cảm con người cũng vậy. Phương chua chát nghĩ thầm.

Cái ngày cô nhận lời yêu Nam, trăng trên đầu đủ sáng để nhìn rõ ánh mắt anh nhìn cô đắm đuối. Hai mươi tuổi, cái tuổi đẹp nhất của thời con gái, cô đã dành trọn cho Nam.
Cô còn nhớ rất rõ những lời Nam nói với cô mặc dù lúc đó cô cũng đang lả đi trong hạnh phúc: “ Anh sẽ mãi mãi yêu em”. Cô đã tin Nam, không chỉ là lời nói Nam thốt ra trong cơn “say”, mà những cử chỉ chăm sóc hàng ngày của Nam đối với cô lúc ấy rất chu đáo.
Cô sốt, Nam sẵn sàng đạp xe ra phố cách nhà cả chục cây số mua mía về chẻ nhỏ ra từng miếng và ngồi hiền lành đút cho cô ăn khỏi đắng miệng.
Cô bị bệnh xoang, thời tiết quá nóng, hay quá lạnh đều khiến cô đau đầu không chịu nổi. Cứ mỗi lần như vậy Nam thường ngồi dựa lưng vào tường, đặt đầu cô nằm lên đùi mình và khẽ lùa năm ngón tay vào mớ tóc đen dày của cô mà bóp nhẹ. Không biết có phải vì những ngón tay mềm mại của Nam, hay vì sự chăm sóc đầy yêu thương ấy mà lần nào cô cũng như con mèo nằm ngủ ngon lành trong lòng Nam. Bạn bè khi ấy thường ganh tị với tình yêu Nam dành cho cô, họ bảo cô là người tốt phước. Cô cười, nụ cười đầy mãn nguyện.

Đang miên man với những suy nghĩ của riêng mình, bỗng Phương dừng lại, hình như có ai đó đang gọi mình? Cô nghiêng người quay về phía có tiếng gọi, một người đàn ông dáng vẻ bệ vệ đang bước xuống từ một chiếc xe hơi bóng lộn chạy ngược chiều cô.
Ai vậy nhỉ? Phương đang phân vân thì người đó đã tới sát mặt cô và cất tiếng:
-Phương phải không em?
Sau một hồi ngơ ngác Phương reo lên:
-Ôi! anh Tùng “điếu cày”, sao anh nhận ra em? Anh đi đâu mà lại ở đây?
-Anh đang dự hôi thảo ở khách sạn Purama. Chiều nay tan sớm đang tranh thủ lòng vòng ngắm biển Đà Nẵng. Em đi đâu mà có một mình vậy?
-Em lang thang một chút cho mát. Nhìn anh này, dạo này bệ vệ quá, chút nữa thì em không nhận ra anh đấy. - Phương vừa nói vừa xoay qua, xoay lại người Tùng.
Tùng cười, vẫn nụ cười hiền hậu nhưng không còn bẽn lẽn như ngày xưa:
-Vậy thì bỏ chữ “Điếu cày” đi nhé. - Tùng hóm hỉnh.
Phương nhìn anh đầy tinh nghịch:
-Ngày xưa đặt tên cho anh cả nhóm phải bỏ phiếu, bây giờ muốn bỏ đi thì cũng phải đủ số phiếu mới thông qua. Mà lâu rồi anh có gặp bọn cái Hoa , cái Tuyết không?
-Anh mới gặp Hoa tuần trước, Hoa nói vợ chồng em đã chuyển về Đà Nẵng được mấy năm nay, nghe nói chồng em cũng làm to lắm hả?
Thấy Phương ngần ngừ, Tùng kéo vội cô về phía chiếc xe:
-Thôi, tâm sự sau, giờ mình đi kiếm chút gì uống mừng ngày hội ngộ. Em là thổ địa, dẫn đường nhé?
-Ok - Phương phẩy tay trả lời.

Thực ra Phương cũng đang muốn uống thật say. Trong lòng cô lúc này như có cả tảng đá lớn đang đè nặng.
Gặp Tùng ở đây cô có cái cớ để cho mình thoải mái uống mà không sợ người khác xăm soi như khi cô ngồi uống một mình giữa quán đông người. Vả lại Tùng là người tinh tế, Phương có cảm nhận bao nhiêu năm qua tính cách của anh vẫn không thay đổi, vẫn ân cần, chu đáo và đặc biệt ánh mắt anh nhìn cô vẫn ấm áp như ngày nào. Tùng thông minh dù hơi nhút nhát nhưng anh lại là chuyên gia xử lí các tình huống khó xử trong nhóm của cô và biết đâu nói chuyện với anh cô lại gỡ được cái nút thắt đang thắt chặt đến nghẹn thở trái tim cô những ngày vừa qua.

Tùng “điếu cày” là biệt danh cả nhóm đặt cho anh bởi vì ngày ấy anh gầy khẳng khiu như cây điếu. Trong nhóm năm chàng trai khoa Toán chơi thân với nhóm khoa Văn các cô thì Tùng là người nhút nhát nhất. Anh thường đứng ngoài lề các câu chuyện tếu , hay các trò nghịch ngợm của bọn con trai cùng khoa. Nhưng mỗi lần nhóm có chuyện thế nào cũng phải nhờ đến Tùng mới phân xử nổi. Tùng vốn khéo léo nhưng quá hiền lành, mỗi lần gặp nhau các cô thường đùa: “Hay là anh Tùng chuyển qua khoa Văn bọn em đi”. Nhìn Tùng bẽn lẽn đỏ mặt các cô lại phá lên cười.

Mấy ngày hôm nay Đà Nẵng nắng nóng kinh khủng, có ngày nhiệt độ lên tới 380 C. Cái nắng chang chang khiến chẳng ai muốn đi ra đường nếu không có việc. Trận mưa chiều nay như một liều thuốc giải nhiệt hữu hiệu, nó khiến cho cây cối trở nên xanh tươi và lòng người cũng bớt phần bức bối.
Tùng gắp miếng mực chiên giòn chấm vào chén tương ớt, bỏ vào chiếc chén sứ trắng trước mặt Phương rồi giục:
-Em ăn đi, trông em phờ phạc quá…

Phương chợt giật mình, cô đưa tay vuốt lại mái tóc cho gọn ghẽ, xoa xoa vào dưới hai vòng mắt đã thâm quầng.
Đã nhiều đêm rồi cô không ngủ. Từ ngày cô phát hiện ra chồng cô đã qua đêm với người con gái khác trong một lần đi công tác xa thì hầu như không đêm nào cô ngủ ngon giấc. Cô thuộc túyp người hay cả nghĩ, chỉ cần một câu nói lỡ lời của một ai đó với mình cũng làm cô suy nghĩ cả ngày, huống hồ chuyện này…
Dù chồng cô đã van xin cô tha lỗi vì anh bảo do không làm chủ được mình trong một lần say rượu. Dù cô vẫn rất còn rất yêu chồng và muốn tha thứ cho anh, nhưng mỗi lần vợ chồng gần nhau cô lại hình dung ra cảnh âu yếm của chồng mình với người con gái khác vậy là lửa lòng trong cô lại tắt ngúm. Nam, chồng cô sau vài lần thấy cô như thế cũng hiểu ra vấn đề, anh buồn rầu vác gối sang phòng khác ngủ. Còn lại một mình, cô lại trằn trọc cùng đêm.

-Nam chồng em thế nào? Sao em không kể gì về cậu ấy? Bọn em vẫn sống hạnh phúc chứ? - Tùng lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Câu hỏi đột ngột của Tùng khiến cô lặng đi, cô đã có dự định kể cho Tùng nghe về chuyện gia đình cô nhưng khi nghe anh hỏi về Nam tự nhiên cổ họng cô đắng nghẹn lại.
Không, cô không thể cho Tùng biết cô đang sống không hạnh phúc. Cô không thể để anh biết cô và Nam đang sống chung một mái nhà mà mỗi người một phòng đã nửa tháng nay. Rồi còn bạn bè cô, họ sẽ nghĩ ra sao khi cô và Nam là thần tượng trong họ. Không, cô không thể…

-Bọn em vẫn hạnh phúc anh ạ, anh Nam đang đi công tác vài ngày nữa mới về. Tiếc quá, giá anh tới sớm thì gặp được anh ấy rồi.
Phương vừa nói vừa đưa mắt nhìn nhanh ra phía biển, Cô sợ Tùng nhìn vào mắt mình sẽ phát hiện ra cô đang nói dối. Cả đời cô, cô ghét nhất hai từ nói dối nhưng giờ đây cô lại sử dụng nó như một thứ vũ khí để bảo vệ mình.
Mà cô đang bảo vệ cái gì? Bảo vệ cái danh tiếng của vợ chồng cô ư? Hay bảo vệ cái sỹ diện vốn có của mỗi con người mà cô cũng không ngoại lệ? Cô cảm thấy ngượng ngùng và nghe cay đắng đang lan tỏa trong lòng, với tay lấy li rượu cô uống cạn một hơi như để che giấu bão lòng cô đang nổi dậy.

Từ nãy tới giờ Tùng vẫn ngồi quan sát từng cử chỉ của Phương. Anh có cảm giác như cô đang phải gồng người lên để chịu một áp lực ghê gớm mà lúc này chỉ cần anh mở lời nó sẽ vỡ bung ra như quả bóng bay bị người ta dùng cây kim nhỏ chọc vào.
Anh biết tính Phương, cứng rắn là thế nhưng lại rất mềm yếu, đôi lúc cô còn tỏ ra phớt đời nhưng đó chỉ là động tác để ngụy trang một tâm hồn mỏng manh mà vô cùng dễ vỡ của cô. Biết Phương suốt bốn năm học đại học, dù trong lòng Tùng thầm yêu cô nhưng chưa bao giờ anh dám nói điều đó với Phương.
Anh vốn tính nhút nhát , cộng thêm ngoại hình của anh không có gì nổi trội, nếu không muốn nói là xấu trai. Còn Phương, tuy không đẹp nhưng rất có duyên, đặc biệt là đôi mắt to, tròn và đen thăm thẳm. Xung quanh Phương lúc nào cũng có hàng tá các chàng trai săn đón, dù Tùng có lợi thế là được ở gần Phương nhưng anh lại quá tự ti về bản thân mình nên đành lặng lẽ nhìn Phương tay trong tay với người khác.

-Anh Tùng, anh có tin tình yêu trên đời này luôn vĩnh cửu?
Phương bất chợt ngước đôi mắt đen buồn thăm thẳm nhìn Tùng. Câu hỏi của cô quá bất ngờ khiến Tùng lúng túng. Anh từng đọc ở đâu đó rằng “Không có tình yêu vĩnh cửu, mà chỉ có những giây phút vĩnh cửu của tình yêu” Nhưng ở đây Tùng biết Phương hỏi không chỉ để hỏi về sự vĩnh cửu, Tùng có cảm giác có một cái gì đó đang thật sự đổ vỡ trong lòng cô.
-Em đang có tâm sự phải không? - Tùng trả lời Phương bằng một câu hỏi khác.

Phương không trả lời, cô cúi xuống rót đầy rượu vào ly của mình và của Tùng, dốc một hơi cạn ly rượu, cô nhìn Tùng cầu khẩn:
-Hôm nay anh uống say với em được không?
Tùng đã linh cảm đúng, rõ ràng Phương đang rất buồn, nhìn khuôn mặt hốc hác và đôi mắt ngân ngấn nước của cô anh không khỏi xót xa.
-Em nói đi, ai làm em buồn? Nam phải không?

Phương lắc đầu không nói mà bật khóc rưng rức, hình như bao nhiêu kìm nén trong cô hôm nay được dịp bung ra, cô đâu biết rằng những giọt nước mắt của cô làm tan chảy lòng Tùng. Anh muốn chạy lại bên cô, ôm gọn cái thân hình bé nhỏ, mỏng manh đang rung lên từng đợt kia vào lòng, hôn lên đôi mắt đang ướt đầm nước mắt… nhưng rồi anh vẫn ngồi im bất động, cảm giác bất lực khiến anh muốn bóp nát ly rượu đang cầm trong tay.

Phương đã thôi khóc, lặng lẽ rót rượu cho Tùng và mình, hai người ngồi lặng im nhìn những con sóng lớp lớp đuổi nhau dồn về phía chân trời, không ai nói với ai một lời nào, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng, không gian đặc quánh trong sự tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió thổi từ khơi xa vọng lại, tiếng chạm ly, tiếng rượu trôi xuống cổ họng ứ nghẹn, và xen lẫn là tiếng thở dài của cả hai người.

***
Phương tỉnh dậy, đầu óc cô vẫn còn mơ hồ, chếnh choáng. Một không gian xa lạ…Run bắn, cô chợt nhận ra một căn phòng xa lạ. Trong phòng không có ai, chỉ có tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ đang gõ nhịp đều đặn trên tường.
Cô cố nhớ lại mà chịu không sao nhớ nổi tại sao mình lại tới đây. Chỉ mang máng nhớ cô đã gặp Tùng, sau đó cô đã uống rất nhiều…Thôi chết, cô hoảng hốt, trời ơi, không lẽ nào... lẽ nào? Phương bỗng cảm thấy lo sợ, không lẽ cô và Tùng đã làm cái điều tồi tệ kia sao? cái điều mà cả đời cô ghét cay, ghét đắng giờ đây chính cô lại phạm phải. Cô tự thấy ghê tởm chính mình. Cũng chính vì điều này mà vợ chồng cô đã phải mỗi người một phòng gần nửa tháng nay. Cô bỗng nghĩ đến chồng, nghĩ đến vẻ mặt buồn rầu của anh khi không được cô tha thứ. Nghĩ đến những đêm Nam không ngủ ngồi lặng lẽ ngoài ban công hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác rồi lặng lẽ thở dài.
Cô đã hành hạ Nam bằng sự im lặng của mình, bằng cả thân thể cứng đơ như khúc gỗ mỗi khi Nam muốn gần cô. Nhìn chồng cô hốc hác, râu ria đâm tua tủa cô cũng thương lắm chứ, lắm lúc cô cũng muốn chạy lại ôm chầm lấy anh mà khóc lóc, mà nũng nịu. Muốn gắn vào môi anh chiếc hôn nồng nàn dài bất tận vì cô biết mình còn rất yêu anh, nhưng cô lại để những giận hờn vuốt ve lòng tự ái của mình, để những suy nghĩ vớ vẩn bóp nát trái tim cô…
Giờ đây chính cô lại rơi vào lối mòn mà chồng cô phạm phải, nếu biết được điều này Nam sẽ thế nào? Có cảm giác tan nát trong lòng giống như cô những ngày qua không? Bây giờ thì cô đã hiểu, trong một vài trường hợp con người ta không thể khống chế nổi mình, chỉ một giây thiếu tỉnh táo ta sẽ phải trả giá. Sao cô không hiểu sớm ra điều này nhỉ? Gía như cô nghĩ tới nó trước thì chồng cô khi rời khỏi nhà đi công tác đã chẳng phải nặng lòng như vậy. Nghiệt ngã thay, khi cô hiểu ra nó thì cũng là lúc cô mắc phải sai lầm, một sự đánh đổi quá lớn với cô.

Tùng mở cửa bước vào, trên tay anh là lốc sữa tươi và vài chiếc bánh ngọt. Thấy Phương ngồi thừ trên giường, anh cất tiếng:
-Em dậy rồi à? Anh thấy em còn ngủ nên xuống dưới mua tạm thứ này định để đây lát em dậy ăn đỡ. Thôi, dậy rồi thì đánh răng, rửa mặt rồi ta xuống dưới ăn sáng. Uhm! hôm nay em đãi anh đặc sản của Đà Nẵng nhé?
Tùng vừa cười vừa đặt mấy thứ trên tay xuống bàn, quay sang Phương thấy cô vẫn ngồi im bất động, nét mặt lộ vẻ căng thẳng, Tùng hỏi:
-Em vẫn còn mệt sao?
-Anh Tùng…em…
Phương ngập ngừng, cô thật khó mở lời lúc này, cứ nghĩ đến chuyện tối qua cô thấy ngượng chín cả mặt.
-Đêm qua…Em… và… anh…
Thấy Phương đỏ mặt ngắc ngứ Tùng cười lớn.
-Anh cười cái gì - Phương nhăn mặt - Em muốn nói chuyện nghiêm túc với anh.
-Thế chuyện gì? Em nói đi, anh nghe. - Tùng mủm mỉm
-Em…Em là một người đàn bà hư hỏng phải không? - Phương nói như sắp khóc.

Tùng bỗng lặng người. Đêm qua hai người uống khá nhiều, khi Phương gục xuống bàn cũng là lúc Tùng say chếnh choáng. Anh và lái xe phải dìu Phương lên xe để chở cô về khách sạn nơi anh ở vì lúc chiều mải nói chuyện anh quên hỏi địa chỉ nhà cô. Lúc này chỉ có anh và Phương trong phòng, dưới ánh đèn ngủ êm dịu như ma lực, lòng Tùng bỗng dậy lên cảm giác yêu thương vô bờ bến. Kia, người con gái anh yêu đang nằm đó với đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi đỏ mọng đang mấp máy những câu vô nghĩa.
Bộ ngực căng tròn đang phập phồng dưới làn áo mỏng như mời gọi anh. Người anh nóng bừng, cảm giác của khát khao hoan lạc không cưỡng nổi. Anh bước tới bên Phương, cúi xuống hôn như man dại lên đôi môi mọng đỏ của nàng, sau đó hôn lên trán nàng, mũi nàng và dừng lại thật lâu ngắm nhìn đôi mắt với hàng mi cong vút.
Tùng bỗng khựng lại khi thấy Phương ú ớ, từ đôi mắt nàng hai hàng nước mắt từ từ lăn xuống. Phương đang khóc trong mơ. Lòng anh bỗng chùng lại, anh cảm thấy mình giống một thằng hèn. Nếu Phương biết rằng anh đã cưỡng bức cô trong cơn say thì cô sẽ nhìn anh bằng con mắt như thế nào? Rồi còn Nam và bạn bè anh nữa…
Tùng như sực tỉnh, bao nhiêu dục vọng bỗng đâu tan biến trong anh. Tùng lấy khăn thấm những giọt nước đang mắt lăn dài trên gò má nàng. Anh hôn nhẹ lên đôi mắt, sau đó đặt nàng nằm ngay ngắn trên giường, kéo tấm chăn đắp ngang ngực nàng rồi lặng lẽ rời phòng.
-Anh Tùng…- Tiếng gọi ngập ngừng của Phương kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ, anh ngẩng đầu lên thấy Phương đang ngồi nhìn anh chờ đợi, đôi mắt cô lộ rõ vẻ lo lắng, thẹn thùng.

Tùng khẽ khàng bước lại cạnh Phương, anh đưa tay vuốt nhẹ những sợi tóc đang lòa xòa trước trán của cô rồi nhìn thẳng vào mắt Phương, anh hỏi:
-Phương, em có tin anh không?
Câu hỏi của Tùng khiến Phương bối rối, bao nhiêu năm chơi thân với nhau cô thừa biết tính anh khá nhút nhát, ngay cả lời yêu cô anh cũng không dám nói nữa là…Vả lại Tùng là người trọng nhân nghĩa và biết nghĩ cho người khác. Dù lâu ngày chưa gặp anh nhưng cô vẫn tin anh, tin ở nhân cách của anh. Sau câu hỏi của Tùng, dường như cô đã lờ mờ hiểu ra sự việc khi nhớ ra rằng lúc tỉnh dậy quần áo cô vẫn còn mặc nguyên vẹn trên người, tuy vậy cô vẫn còn phân vân về sự có mặt của mình ở đây. Cô nói với Tùng:
-Em tin, em tin anh…Nhưng…sao em lại ở đây?
-Đêm qua em uống say quá nên anh bảo lái xe đưa em về đây vì chẳng biết nhà em ở chỗ nào mà chở em về. Biết sẽ bất tiện cho em nhưng anh chẳng còn cách nào khác. Mà em không nhớ gì thật à?
-Dạ không. - Phương bẽn lẽn.
-Cảm ơn em đã tin anh, chúng mình thật sự không có chuyện gì đâu em ạ, em say quá nên anh đưa em lên phòng anh nghỉ tạm, còn anh qua ngủ với lái xe. Chuyện chỉ có vậy thôi. - Giọng Tùng nhẹ như gió thoảng.

Phương thở phào nhẹ nhõm, cô bước tới phía cửa sổ vén tấm rèm nhìn ra phía ngoài. Bầu trời hôm nay thật đẹp, Phương nheo mắt nhìn theo những tia nắng sớm đang nghịch ngợm đùa giỡn với những con sóng chạy lăn tăn phía ngoài khơi xa, điểm xuyết trên mặt biển xanh trong là một vài cánh Hải âu chấp chới chao liệng. Cảnh vật thật thanh bình. Cô khẽ mỉm cười rồi quay sang Tùng, Phương giục:
-Mình đi ăn kẻo trễ, hôm nay em đãi anh món mì Quảng, một đặc sản của Đà Nẵng, rồi sau đó mời anh tới nhà vợ chồng em chơi cho biết nhà, anh đừng chê nhé!

Tùng cười hiền lành nhìn Phương líu lo như một đứa trẻ. Có lẽ cô đang rất vui. Những bước chân của cô đi như nhảy nhót trên bậc tam cấp.

-Phương, sao em lại ở đây? Không phải em ngủ ở nhà Nguyệt à?
Phương chợt sững người lại khi nhận ra Nam, chồng cô đang đứng trước mặt.
Sao anh ấy lại ở đây? Chẳng phải anh nói với cô là đi công tác sao? Cô bỗng bối rối khi bị chồng tận mắt nhìn thấy cô đang cùng với người đàn ông khác đi ra từ khách sạn. Dẫu cô và Tùng chẳng có gì, nhưng tình ngay, lí gian, biết giải thích sao đây? Chợt nhớ ra Nam và Tùng đã từng là bạn cô chỉ vào Tùng và nói:
-Anh Tùng “điếu cày” đấy, anh nhận ra anh ấy không?

Nam chợt sa sầm nét mặt. Là Tùng ư? Cái thằng một thời đã say mê Phương như điếu đổ. Thì ra hai người lén lút hẹn hò nhau ở đây. Thế mà đêm qua anh đã nghĩ vì Phương buồn chán nên qua nhà bạn tâm sự và ngủ lại, mọi lần cô hay như thế, vậy mà…
Anh đã lo lắng cho cô, đã ân hận vì một phút không làm chủ được mình anh đã để Phương phải đau khổ, dằn vặt. Anh nào phải kẻ chơi bời gì, chỉ vì hôm đó anh uống quá nhiều nên bị đối tác gài bẫy. Mà anh cũng có biết cô gái ấy là ai đâu, đó cũng chỉ là chuyện qua đường mà rất nhiều người đàn ông có địa vị như anh mắc phải.
Gía như anh quên chuyện đó đi thì chẳng có gì đáng nói, đằng này anh lại thấy mình có lỗi nên kể điều đó ra với vợ. Anh nghĩ Phương sẽ hiểu hoàn cảnh của anh lúc đó và dễ dàng tha thứ cho anh. Nhưng không, từ hôm đó cuộc sống gia đình với anh như địa ngục. Phương không nói không rằng với anh, mặc cho anh đã năn nỉ, van xin. Anh biết mình có lỗi nên mỗi tối thấy Phương nằm xoay lưng về phía mình anh đã chủ động kéo Phương vào lòng rồi thầm thì: “Anh yêu em, rất yêu em”. Cũng có lúc Phương mềm lòng quay lại ôm lấy cổ anh, những tưởng vợ chồng anh sẽ có một đêm mặn nồng ân ái, nhưng rồi đột nhiên Phương lại quay ngoắt 180 độ khiến anh chưng hửng.
Anh biết tâm lí Phương còn nặng nề, bởi bản chất Phương là người sống thiên về nội tâm. Có lẽ Phương cần thời gian, anh nghĩ thế nên ôm gối sang phòng bên cạnh để ngủ. Nằm bên này nghe tiếng thút thít của Phương lòng anh đau như cắt. Anh thương cô vô cùng và tự dằn vặt bản thân mình nhiều ngày qua. Cũng như đợt công tác này, anh đã nhanh chóng kết thúc để về nhà sớm, định bụng sẽ năn nỉ và chở Phương đi ngắm biển đêm bởi cô rất thích lang thang ở biển, cô bảo, mỗi khi ra biển lòng cô thấy dịu lại…
Vậy mà…Phương đã lừa dối anh, Phương trả đũa anh bằng việc ngủ với một người đàn ông khác, điều khiến anh đau đớn hơn là người đó lại là Tùng, bạn thân của hai người. Càng nghĩ máu trong người Nam càng sôi lên. Anh gằn giọng:
-Hai người vui quá nhỉ, tôi có nằm mơ không đây?
-Anh Nam, không phải như anh nghĩ đâu - Phương lắp bắp.
-Vậy tôi phải nghĩ sao? Tôi phải nghĩ thế nào, khi cả đêm qua vợ tôi không về và sáng nay tôi bắt gặp cô ấy đi ra từ khách sạn với một người đàn ông khác?
Tùng, ông là chuyên gia phân tích, ông thử phân tích đi! -Nam quay về phía Tùng hất hàm hỏi.

Tùng chết trân trước câu hỏi của Nam, anh không ngờ mình lại rơi vào tình huống khó xử như vậy. Nếu giải thích lúc này chắc chắn Nam sẽ không nghe. Anh không lạ gì tính Nam, khi nóng giận Nam trở nên rất cố hữu, cần phải để anh bình tĩnh lại. Với lại tranh cãi ở đây chỉ tổ để người ta nhòm ngó. Với anh, chuyện danh dự chỉ là một phần, anh lo cho Phương vì cô mới trải qua một biến động tâm lí, khó khăn lắm cô mới lấy lại được niềm tin cho mình. Giờ xảy ra chuyện này, nếu không giải quyết khéo chắc chắn cô sẽ co mình trốn tránh vào cái vỏ ốc cũ. Nghĩ vậy

Tùng đến bên Nam và nói:
-Chúng ta ra kia nói chuyện, chỉ tôi và cậu thôi nhé.
-Nè, tôi chưa đấm vào mặt ông là may lắm rồi, chuyện trò gì. Ông định lợi dụng lúc gia đình tôi có chuyện để nhảy vào à? Ông hèn lắm - Nam bắt đầu nổi cáu.
-Thì cậu cứ bình tĩnh đã nào - Tùng vẫn nhỏ nhẹ - Ít nhất cậu cũng nên nghe tôi nói đôi lời rồi sau đó cậu có đánh, có chửi gì tôi cũng được.
-Ông thích nói chuyện gì? Nếu về chuyện này thì xin lỗi, tôi đang bận. - Nam vùng vằng định bỏ đi.

Tùng biết Nam nóng nên anh không nói gì nữa. Anh lững thững đi dọc mép nước, phóng tầm mắt nhìn ra phía dãy núi xa xa. Tùng cứ đi như thế, lặng im đếm bước chân mình. Phía sau lưng, Nam cũng rảo bước trong lặng lẽ. Khi đoán chừng Nam đã nguôi giận, Tùng mới quay lại nhỏ nhẹ:
-Nam, cậu có tin Phương, có tin vào tình yêu cô ấy dành cho cậu?

Nam chợt sững lại khi nghe câu hỏi của Tùng. Phương yêu anh, điều này không thể phủ nhận, những cử chỉ cô chăm sóc anh hàng ngày đã thể hiện rõ điều đó. Lấy nhau đã mấy năm, chưa bao giờ anh thấy Phương chơi bời đàn đúm, mặc dù kinh tế vợ chồng anh thuộc hàng khá giả. Cô rất thích cùng chồng nấu những món ăn ngon vào những ngày cuối tuần thay vì ra quán ăn như mốt mới bây giờ của các đôi vợ chồng trẻ khác. Anh ủng hộ Phương vì chính anh cũng thích cái không khí ấm cúng khi hai vợ chồng ngồi bên nhau trong ánh nến lung linh. Họ vừa ăn, vừa nói chuyện, thêm vài li vang đỏ nữa làm chất xúc tác, là họ đã có một đêm say đắm tuyệt vời.
Nam bỗng thấy lòng ấm áp khi nghĩ lại hình ảnh đó, gương mặt anh như dịu lại đôi phần, anh ngẩng lên nhìn Tùng và nói:
-Tôi tin Phương, tin ở tình yêu cô ấy dành cho mình. Nhưng ông thử nghĩ xem, là thằng đàn ông, khi trông thấy vợ đi ra từ khách sạn với người con trai khác cảm giác ấy nó đau lắm chứ -Nam vẫn còn cay cú.
-Cậu đau, thế cậu có biết được cảm giác của Phương thế nào không khi biết cậu đã ngủ với một người đàn bà khác? Trong khi mới chỉ thấy Phương đi từ khách sạn ra cậu đã lồng lộn lên rồi. Nam à, con người ta đôi khi mắc sai lầm nhưng không thể vì thế mà ta có những suy nghĩ áp đặt cho người khác. Đúng là Phương đã ở chỗ tôi tối qua, nhưng vì cô ấy quá say nên tôi không thể biết địa chỉ nhà cậu ở đâu để mà chở Phương về, với lại nếu đưa về đấy giữa đêm hôm khuya khắt, cậu lại đi công tác vắng, hàng xóm người ta sẽ dị nghị không hay. Còn vì sao Phương uống say, chắc cậu đã hiểu… Với tôi cậu nghĩ thế nào cũng được, nhưng với Phương, cậu phải tin và thương yêu cô ấy, vì cô ấy rất yêu cậu, cần có cậu.

Tùng nói một hơi như thể sợ gió biển cướp mất lời anh. Anh yêu Phương và cũng quý mến Nam, anh thực sự không muốn vì chuyện hiểu lầm mà hai người anh yêu mến phải đau khổ. Vậy là anh đã nói được những điều cần nói, giờ thì quyết định phụ thuộc cả vào Nam.

Nãy giờ Nam vẫn đứng lắng nghe. Tuy Tùng nói rất có lí nhưng trong lòng Nam vẫn chưa thật sự thỏa mãn. Anh không nghi ngờ Phương, nhưng biết đâu khi cô quá say thì cũng giống như anh làm sao có thể khống chế nổi mình. Hơn nữa Tùng lại là người khéo dàn xếp mọi chuyện. Càng nghĩ đầu óc Nam càng rối rắm, anh rất muốn tin, nhưng những hình ảnh Phương vui vẻ đi bên Tùng sáng nay cứ làm tim anh đau nhói. Anh thật sự không muốn mất đi tình cảm bạn bè, không muốn mất Phương, anh phải làm sao đây?

Tiếng anh lái xe gọi Tùng cắt ngang dòng suy nghĩ của Nam:
-Xếp Tùng. Trời ơi, xếp đi đâu mà để em tìm mãi. Sáng nay có cuộc họp quan trọng lúc tám giờ, xếp quên rồi sao?
-Sao cậu không gọi cho tôi? – Tùng nói.
-Gọi gì, tối qua xếp say nằm ngủ quay đơ, điện thoại rớt mà không biết. Sáng nay thấy xếp ra ngoài mãi mà chưa thấy về, sợ muộn giờ họp nên em gọi cho xếp thì thấy nó ò í e trong gầm giường. Mà xếp say nằm gáy ghê quá, em mất ngủ cả đêm đấy, lần sau em không cho ngủ chung nữa đâu. – Anh lái xe vừa nói vừa cười rổn rảng.
-Cái cậu này nói linh tinh gì đấy. Về trước chuẩn bị xe đi, lát tôi về.
-Em chuẩn bị rồi. Xe em đang để trên kia, chỉ chờ anh thôi.
Tùng liếc nhìn đồng hồ trên tay rồi quay sang Nam nói:
-Tôi phải đi họp rồi, có gì mình nói chuyện sau nhé. Tối nay tôi gặp cậu, được không?

Nam đang bối rối, từ lúc nghe anh lái xe nói chuyện với Tùng anh thấy xấu hổ vô cùng. Anh cảm thấy ân hận vì đã có những suy nghĩ không tốt về bạn mình, cũng may Tùng là người tinh tế, sự vui vẻ của cậu ấy như mở lối thoát cho Nam. Anh tới bên cạnh Tùng và nói:
-Tùng, mình xin lỗi cậu, tối nay cậu tới nhà vợ chồng mình ăn cơm, mình mời.
-Mình sẽ đến, cậu và Phương phải trả mình tô mì Quảng sáng nay mình chưa được ăn đấy – Tùng cười - Thôi, cậu ra với Phương đi, kẻo cô ấy chờ.

Nam nắm chặt tay bạn với ánh mắt biết ơn, anh cười rất tươi rồi đi nhanh về phía Phương đang đợi. Biển hôm nay thật êm ả, những con sóng lăn tăn liếm nhè nhẹ vào mũi giầy. Nam thấy lòng vui vui, anh đưa tay té lên mặt nước, dòng nước từ tay Nam rơi xuống xuyên qua những giọt nắng nhìn như dải cầu vồng xinh xinh. Phía xa, Phương đang đứng chờ anh, dáng Phương bé nhỏ, mỏng manh như cánh hoa Bằng lăng thanh cao và dịu dàng đến nao lòng.

Thương Huyền
Hồ Núi Cốc tháng 10/2010

Thứ Ba, 4 tháng 1, 2011

Bài thơ chưa đặt tên


Biết trái tim chẳng có tội gì đâu
Khi anh không thể yêu em hơn nữa
Biết chuyện chúng mình rồi sẽ thành tan vỡ
Vẫn bất ngờ,vẫn tiếc nuối,ngẩn ngơ...

Chẳng muốn tin đâu anh đã dối lừa
Tình yêu cả tin em trao anh nồng cháy
Chẳng muốn tiếc về thời nông nổi ấy
Em bồi hồi,em vội vã,em yêu...

Hãy tha thứ nghe anh có biết bao điều
Em không thể và chúng mình... không thể
Sao hôm _Sao mai cách xa đến thế
Câu thơ này có tới được cùng anh

Có ích gì đâu biển cứ mãi biếc xanh
Em mãi yêu anh một tình yêu ...không thể
Nắng quái chiều đang tìm về chốn ngủ
Em bé nhỏ tội tình biết trú ngụ về đâu.???

Thứ Hai, 3 tháng 1, 2011

CHÀO NĂM MỚI

funscrape.com

Mèo con đã đến thật là vui!

Nhưng tiễn Hổ đi cũng ngậm ngùi

Bao nhiêu biến cố thăng trầm đã...

Sát cánh cùng chia đắng - ngọt - bùi!


************Thân Chúc Các Bạn Một Năm

Mới 2011 Tràn Đầy Hạnh Phúc...*******



Miên man miền rừng !

Tôi ước mình là con ốc nhỏ....

Sống cuộc đời trong chiếc vỏ cô đơn....

Trên cát trắng ngàn năm tôi vẫn ngủ...

Tâm sự buồn chôn tận đáy con tim....



















Năm mới chúc cả nhà ta.
Luôn luôn mạnh khoẻ - nhiều tiền - an vui
Ấm êm - hạnh phúc – thật tươi
Toàn gia sung túc, vui cười cả năm!



Tâm tình.

Thì thôi nhé em về vui với phố

Có nhớ không hương lúa quê nhà

Canh tập tàng nấu râu tôm lễnh loãng

Bắp ngô đồng mang vị ngọt phù sa.

******

Thì thôi nhé em về vui với phố

Xin đừng quên ước hẹn năm nào

Em ngoéo tay làm hằn chiều mùa hạ

Tôi cười trừ che bớt những xôn xao.

******

Dù em nhé có về vui với phố

Bao ngược xuôi đừng quên những nụ cười

Nét phấn son đừng làm mờ má lúm

Đừng quên ngày xưa ấy EM - TÔI...

Cà phê chiều.

Ta ngồi đếm những nhọc nhằn
Mà nghe nước mắt đang mằn mặn cay.
Ta ngồi đong những hao gầy
Mà thương quay quắt tháng ngày không tên.
Ta ngồi nhặt những ưu phiền
Gom từng giọt đắng cho mềm nỗi đau.
Chiều buông từng giọt hanh hao
Ta buông từng giọt buồn vào mênh mang.....