CHÀO MỪNG BẠN ĐẾN THĂM BLOG CỦA " CÂU LẠC BỘ TẤM LÒNG BÈ BẠN "

Thứ Sáu, 17 tháng 12, 2010

ĐÔI BỜ


Con đường mùa đông bỗng trở nên co rút và chật chội. Người ta đi qua nhau hững hờ và không một nụ cười thân thiện. Có phải cái lạnh của mùa đông đi cả vào trong trái tim và đóng băng những thiện cảm của con người?
Sáng nay cũng lại vậy, tôi đi ra đường trong cái lạnh thấu day dứt mỗi đợt gió tràn qua..
Trời ảm đạm một màu xám xịt. Những đám mây líu ríu co cụm thành những mảng màu tranh tối tranh sáng. Góc trời này còn sáng tươi rọi xuống một chút nắng nhẹ tênh không đủ ấm. Góc trời kia thì lẳng lặng những chùm mây rong ruổi kéo về xa.
Một mùa đông nữa hai phương trời cách biệt tôi chờ đợi.Người ta yêu nhau rồi xa cách như thể để thử thách độ rộng dài của lòng thủy chung. Hiếm có một tình cảm nào lại đủ độ phức tạp như tính chất hóa học như ở tình yêu. Và dường như tìm được một thứ dung môi để tình yêu luôn bền vững thật khó khăn.
Hơn nửa thập kỉ yêu và chờ đợi, tôi và người đó chưa khi nào biết đến một cuộc hội ngộ lâu bền. Và chúng tôi vẫn giữ cho nhau sự chung thủy, vẫn tìm cách sống thiếu nhau mà vẫn yêu nhau. Như đôi bờ một con sông, luôn bên nhau song hành mà sao chỉ có thể nhìn nhau trong đắm đuối diệu vợi ..
Dường như mỗi đêm dài đi qua lại mang theo một chút niềm tin yêu và hi vọng. Và hình như thứ đem đi tất cả không phải là thời gian như người ta vẫn thường nói mà chính sự kì vọng đã ngày một thêm già cỗi.
Cứ hát mãi một điệu buồn tôi cũng không thể chịu lắng nghe mãi. Đâu đó trong tâm hồn cũng dần thiểu não. Người liệu có còn hướng về bên này dòng thương nhớ..
Chờ đợi rồi diệu vợi rồi lại chờ đợi, thương nhớ ở mỗi dòng, mỗi khúc, mỗi đoạn cứ vơi đi, rút dần theo sự thất vọng. Tôi đã từng nghe và âu yếm vỗ về tâm hồn mình bằng những khúc nhạc da diết của “Đôi bờ” và giờ tôi cũng lại đang chìm dần trong tuyệt vọng của những điệu nhạc sâu lắng ấy.
Có phải người ta cứ nghe mãi, hát mãi hay hi vọng mãi rồi cũng sẽ chán dần, mệt mỏi và những thứ tốt đẹp nhất cũng sẽ mờ nhạt dần.
Đêm dài qua, dưới mưa rơi, em mong chờ anh tới
Cây cỏ hoa như nói lên lời, em hạnh phúc nhất đời
Mình em riêng thắm thiết yêu anh, giữa tình đôi lứa ta
Một dòng sông sóng nước long lanh, đôi bờ đâu cách xa.
Trên dòng sông, sóng đôi nhau, thiên nga đùa trên sóng
Bên dòng sông, vai sánh vai nhau, đôi đôi bước theo dòng
Mình em đứng ngóng trông anh, với niềm tin thiết tha
Một dòng sông sóng nước long lanh, đôi bờ đâu cách xa.
Ở nơi tận cùng của dòng sông ra tới biển, hai bờ như càng mở rộng và cách xa. Bên nhau một chặng dài cách trở, vẫn hứa trọn vẹn bên nhau dù khó khăn thử thách và đã làm được hết thảy những điều đó. Và sự thật là vẫn có thể tiếp tục như thế, chỉ có điều hai ta chỉ như hai đường thẳng song song, đi bên cạnh, san sẻ và chẳng thể tiệm cận.
Ngay khi tôi hiểu rằng “Đôi bờ” đã có ý nghĩa chỉ khoảng cách nhưng cũng không thể nào biết được khoảng cách đó lại xa vời vợi đến thế.
Chờ đợi để được hạnh phúc đã dần trở thành thói quen trong tôi. Bao nhiêu điều tốt đẹp đã ở lại cùng với những hoài mong đoàn tụ.
Đến khi nào mới thật sự gần nhau, hay chỉ có thể tự an ủi mình một cách an phận
“ Đôi bờ đâu cách xa ..”

MÙA ĐÔNG LẠNH


Là mùa đông...
những cơn gió
lùa qua vai giá buốt

Là mùa đông...
những khoảng trống
vô hình cô đơn ta biết

Phố sóng sánh,
một mình ta
tháng năm dài da diết

Ta chòng chành
cùng mùa đông
hoang hoải với thời gian...

Nỗi nhớ những mùa đông


Trời Sài Gòn sáng sáng thoảng chút se lạnh sau cơn mưa vội vã và cũng có khi nũng nịu dai dẳng ban chiều.
Tiết trời mang lại cho lòng người những cảm xúc đặc biệt để rồi thấy nhớ, thấy thương lắm những mùa đông năm xưa.

Sáng nay đi làm, dừng lại 30 giây chờ đèn đỏ, nghe tưng bừng ca khúc Single bell từ cửa hàng đồ phụ tùng ( cửa hàng này hay hay, nhìn bên ngoài rất lộn xộn, toàn vít, ốc và đủ thứ phụ tùng, nó nho nhỏ nhưng sáng nào ngang qua mình cũng nghe được những bài hát rất hay như Lambada, Sầu đông,..từ chiếc catset cũ kỹ - những tình khúc của một thời và chủ là một ông già sáng nào cũng tờ báo giấy với 1 cafe đen, 1 trà đá...), bấy nhiêu thôi cũng làm mình rộn ràng đến lạ, mùa đông như ùa tận sâu vào lòng mình da diết.
Lại nhớ cái rét cóng run bần bật của những ngày sang đông khi ra đường. Mình lại ước được sống trong những ngày giáp tết với mưa phùn lất phất, miệng phà ra khói mỏng tan, nồi bánh chưng ấm nóng.
Nhớ lắm màu trời ảm đảm đầy tái tê nhưng gợi lại cho con người ta cảm giác cần nhau hơn.

Mùa đông ở Sài Gòn là một thứ thật xa xỉ mà mình chỉ cỏ thể chạm được qua nỗi nhớ vơi đầy.
Đành xa mãi một thuở.....Lại chạnh lòng tết nay không về.... mùa đông ơi.

NNSN

Thứ Năm, 16 tháng 12, 2010

Thứ Ba, 14 tháng 12, 2010

Viết tặng Liệt sĩ Ngô Đảo Tư


Nước mắt của mẹ lại rơi. Nỗi xót xa của sự mất mát cứ quặn sâu trong lòng mẹ. Có người mẹ nào không vui mừng đón nhận con mình ra đời, hi vọng vào một tương lai tươi sáng.
Có người mẹ nào không khắc khoải chờ tin con trong chiến tranh lửa đạn một thời hy vọng mỏng manh. Để rồi hôm nay, tôi được biết thêm một người mẹ nữa, cũng là sự chờ mong mỏi mòn, chỉ chờ vơi đi phàn nào bằng một niềm tin: Tìm được nơi con yên nghỉ để đón nắm sương tàn lạnh lẽo của con về lại trong vòng tay của mẹ thuở nào.


Ai cũng có thời khắc sinh ra và lớn lên. Nhớ nhất trong đời người hai ngày, đó là ngày sinh và ngày mất. Còn nhớ lắm ngày con ra đời, lòng mẹ lâng lâng trao yêu thương bằng giọt sữa ngọt ngào còn hơi cay của mùi khói đạn.
Con lớn lên khi đất nước ta còn chìm trong bể khổ, li tán. Ai ai cũng ý thức được điều đó trong chốc lát, mẹ cũng vậy. Bát cơm thấm dòng nước mắt, nhưng rồi mẹ vẫn cứ nuôi con lớn khôn, đủ vững vàng thành một anh thanh niên khí phách hiên ngang, đôi mắt sáng rực rỡ như ngôi sao, hừng hực nhiệt huyết anh hùng, cầm súng bảo vệ quê hương. Mẹ hiểu, đất nước đặt trọn niềm tin vào những con người khí phách như các con của mẹ.
Thế là con và mẹ chia tay, một cuộc chia li không ngày hẹn gặp!

Anh ra đi ! Mẹ ngăn dòng nước mắt tiễn anh lên đường làm nhiệm vụ của một người con hiếu thảo, yêu nước.
Bàn tay nhỏ liêu xiêu giơ cao vẫy chào trong thương cảm chênh vênh. Có khi nào cuộc chia tay lại trở thành chia li hay không? Chiến tranh là câu trả lời cho tất cả những người ra đi và người ở lại. Nỗi nhớ quặn thắt nơi mẹ chẳng thể ngăn bước anh lên đường. Sự thầm lặng của mẹ dõi theo anh trong ngày nắng lửa bom rền.Thế rồi anh đi và đi mãi mãi.
Anh trở về với mẹ bằng một tờ giấy. Cái lạnh buốt nơi sống lưng khi đôi bàn tay run run đón nhận tin anh:
''Chúng tôi vô cùng thương tiếc báo tin :Liệt sĩ Ngô Đảo Tư đã hi sinh anh dũng tại mặt trận phía Nam...''
Kí tên và đóng dấu.

Anh về với mẹ “êm đềm” thư thế đấy. Những người thân yêu chào đón anh bằng những giọt nước mắt nhập nhòa tờ thông điệp mà bất cứ ai khi nhận cũng rụng rời tâm khảm.
Tổ Quốc ghi công anh và câu trả lời mới tạm thời như vậy. Đất nước vẫn còn gồng mình trong cuộc trường chinh khốc liệt nhất lịch sử dân tộc ta.
Tất cả tuổi xuân của một con người
Vĩnh biệt cõi đời.
Câu trả lời vẻn vẹn có vậy thôi.

Có nỗi đau nào giống nỗi đau nào,có sự mất mát nào lại đem ra so sánh với nỗi đau người mẹ mất con bỏ xác nơi chiến trường mãi mãi. Ngày anh đi mẹ còn tiễn anh kia mà, sao anh về mẹ chỉ mong một nắm xương tàn cũng thật khó khăn? Nỗi nhớ cứ ngày càng chồng chất xen nỗi xót xa, chia lìa.
Mẹ nhớ anh, nỗi mong ấy chỉ biết hướng về nơi di ảnh nghi ngút khói hương tàn lạnh lẽo. Gọi tên anh trong vô vọng, lặng thầm, ảm đạm, thê lương. Dấu chân mẹ in theo những nẻo đường anh đã đi qua để tìm lại nơi anh nằm xuống. Nước mắt nhỏ thành dòng thương nhớ mong anh sớm về bên mẹ, ấp ủ bên ''bầu sữa tâm linh'' căng tròn kể từ ngày anh đi. Dòng sữa ngọt trắng trong không bao giờ cạn mẹ dành cho con lúc xa cửa, xa nhà. Người con trai còn trinh nguyên, chưa một lần được trao và nhận nụ hôn đầu vụng về, e lệ, đã cầm súng ra trận và mãi không về. Nhìn bạn bè trang lứa với con đã yên bề gia thất khiến lòng mẹ quặn thắt . Có chăng ngọn gió lành nào đưa con về với mẹ, để ngày gặp con mẹ vơi bớt nỗi xót xa chất chứa bao ngày qua. Con đã vĩnh biệt tuổi xuân, vĩnh biệt cõi đời để lại sự nhức nhối trong tâm can mẹ:
''Ngày giỗ của anh cả nhà biết được đâu
Đành tạm lấy ngày thương binh liệt sĩ
Anh hi sinh trên chiến trường diệt Mĩ
Giấy báo tử nhòa nước mắt người thân''


Ngày giỗ '' của con giờ đây mẹ vội lấy ngày tưởng nhớ chung của cả nước. Bia mộ ai cũng ghi rõ hai ngày, còn con mẹ không biết đặt tìm bia mộ nơi nao. Gía như ngày được báo tin con hi sinh, mẹ và gia đình được tận tình đón nhận tin thật rõ ràng ngày hi sinh để tưởng nhớ.
Nỗi mất mát có thể vơi đi được phần nào nếu như Đảng và Nhà nước ta quan tâm hơn, có trách nhiệm hơn với người nằm xuống, giấy báo tử rõ ràng hơn, không chỉ vẻn vẹn đôi ba dòng không cụ thể. Bởi vậy, niềm mơ ước nhỏ nhoi của mẹ cũng là mong mỏi của bao thân nhân các liệt sĩ muốn giỗ đúng ngày cũng không dễ dàng gì, huống chi hơn 40 năm qua mẹ ròng rã tìm con, lần vết bao ngôi mộ vô danh mà chưa nghe thấy tiếng con gọi mẹ. Một mong mỏi nhỏ nhoi nhưng lại rất cần thiết trong đời sống tâm linh của người phương Đông.
Nỗi đau vẫn mãi là nỗi đau! Mẹ chỉ cần tìm lại những gì có thể để vơi đi phần nào nỗi đau mãi vò xé lòng mẹ cùng bao người thân yêu, ruột thịt của anh.

Nỗi đau chồng chất nối đau! Hôm nay đây cả nước đang rực cờ chào đón hân hoan ngày toàn thắng. Người nằm xuống như nở nụ cười mãn nguyện trước vận mệnh nước nhà. Có ai thấu chăng trong cuộc kháng chiến ác liệt ấy, cuộc chiến hào hùngcủa dân tộc đầy đau thương và mất mát để đổi lấy độc lập tự do cho dân tộc hôm nay. Dòng tên của người ra đi khắc vội trên gốc cây, hốc đá, có kịp nhoà nhạt thay nước mắt người tiễn đưa.
''Xin đừng gọi anh là liệt sĩ vô danh
Anh có tên như bao khuôn mặt khác
Mẹ sinh anh tròn ngày ,tròn tháng
Cha đặt tên chọn tuổi,chọn mùa
Anh nhận ra lưỡi cày,lưỡi hái''

Con của mẹ ra đi không ngày trở lại. Cái hi vọng mong manh ấy chỉ làm cho mẹ luôn sống trong mòn mỏi đợi chờ. Chiến tranh cũng qua rồi, người nằm đó vẫn lặng lẽ chờ mong. Ai sẽ là người bù đắp cho nỗi đau xé lòng đây?
''Khi đất nước thanh bình trở lại
Gia đình mình đựơc địa phương ưu đãi
Gửi tặng một nghìn viên gói Hương Canh
Góp phần thay cái mái nhà tranh
Ngày anh ra đi chưa kịp làm cho mẹ
Thật trân trọng đó là quà tình nghĩa
Quê hương nghèo đùm bọc nỗi thương đau
Cũng vơi phần nào nỗi cực nhọc,âu sầu
Quệt bã trầu cay mẹ cười mỏm mẻm.''

Một chút thôi xoa dịu nhẹ nỗi đau, một sự quan tâm nhẹ nhàng thăm hỏi tới mẹ khiến mẹ dịu lòng. Ta không thể có một cuộc trao đổi cụ thể để nhìn ra được cái mất và cái còn, người ra đi và người ở lại. Mẹ thầm cám ơn sự quan tâm, chia sẻ cùng mẹ sự mất mát khôn cùng. Phải chăng Quê hương đã giúp con của mẹ làm nốt phần còn lại mà con chưa kịp chăm lo.
Có ai thay thế được con của mẹ không nào?
Có ai thay thế được những hi sinh thầm lặng của mẹ và bao thân nhân trong ngày lửa đạn cũng như lúc đất nước thanh bình?
Nỗi buồn của mẹ cứ ngày càng chất chứa. Cái vinh danh mà ta đón được có phải là cái mong muốn của bao con người đã và đang phải tiếp tục chịu đựng hy sinh?Đến khi nào có thể bù đắp cho hết đây?
''Nhà mình ở sâu trong ngõ hẻm
Mặt đường to người ta nhận mất rồi

Mẹ muốn tìm một chỗ để ngồi
Bán mớ rau,hoa,quả ,vườn thơm ngọt
Nhặt nhạnh những đồng tiền chân thật
Chắt chiu để giành lo ngày giỗ cho anh

Mà nhiều khi cũng phải cạnh tranh
Nơi góc chợ với hàng tôm,hàng cá.''

Có chăng bên cạnh sự bù đắp nhỏ nhoi, một niềm mơ ước của mẹ cũng thành hư vô. Cái mất đi không bao giờ lấy lại được, huống chi cuộc sống đương thời lại oằn sâu trong từng thớ thịt mới nhức nhối, thức tỉnh lại nỗi đau ngày một giằng xé. Mẹ đã quá quen với sự chịu đựng hi sinh, nên chút nhỏ nhoi kia chẳng thấm vào đâu. Và mẹ sẽ tiếp tục thầm lặng chịu đựng sự thiệt thòi của xã hội. Vẫn biết rằng, còn nhiều điều trái với lương tri, trái với lẽ thường của cuộc sống nhưng ta vẫn phải chấp nhận. Mẹ vẫn mãi kiên trì, nhẫn nại chịu đựng trong bình lặng để giữ cho linh hồn con siêu thoát vĩnh hằng. Các anh ơi! Hãy nghe tiếng lòng của những người thân:
''Qua đi bao tháng năm ròng,
Thân anh còn gửi trong lòng đất sâu.
Ở nhà mẹ vẫn nguyện cầu,
Để hồn anh rực rỡ mầu hào quang".

Ầu ơ..........lời mẹ ru con vẫn vang vọng đâu đây. Bầu sữa mẹ ngày xưa đã cạn kiệt theo dòng đời khắc nghiệt, nhưng ''Bầu Sữa Tâm Linh'' trong tâm hồn mẹ vẫn căng tròn, không bao giờ nguôi ngoai nỗi nhớ.
Nơi anh yên nghỉ sẽ mãi là vùng trời bình yên bởi "Cánh Tay Tâm Linh" của mẹ luôn dang rộng, che chở cho anh.
Anh hãy yên lòng nơi đất đỏ, rừng xanh cây lá. Bởi một lẽ bình dị dịu dàng: Nơi ta ở,Trời là Cha Đất là Mẹ và mãi là Quê Hương.



Biển,anh và em!


Nắng cháy và khát bỏng giữa mùa hè oi nồng.Nắng khiến ai đó ngây dại trong sự háo hức đến nghẹt thở.Cảm giác tung tăng ra biển lại thúc giục nó vội vàng bước chân đi.
Biển.Chỉ nhắc tới thôi đã khiến nó thèm da diết,muốn chạy thật nhanh,mang đôi chân trần dạo quanh biển,hít hà hơi muối mằn mặn nơi đầu môi,hiêng hiếng cái nắng chao nghiêng nghiêng nơi vành mi.Thế thôi cũng đủ cho nó toả ra cái cảm giác nhẹ nhõm quanh mình.
Nó yêu biển như người con của biển vậy.Chỉ có nó mới biết tại sao nó yêu biển đến thế!Phải chăng ,kỉ niệm xưa dội về bất chợt lung linh cũng nhanh chóng tan biến mọi suy nghĩ đương thời của nó,gói chặt nó lại với bao kỉ niệm yêu thương.



Anh đã từng dắt tay nó ra biển,ngắm biển về đêm lặng lẽ với con sóng dịu êm.Khi ấy ,cả thành phố lặng chìm trong giấc ngủ,chỉ còn lại nó và anh đứng tần ngần trước con sóng hiền hoà như tình yêu của anh chắt chiu dành cho nó.Anh hôn nó,mang cả vị mặn của người con trai đất biển lẩn khuất trong làn môi nhẹ như ru tình vào giấc ngủ đê mê.

Ngày ấy anh và nó yêu nhau!
Nếu thật buồn em hãy về với biển
Về bãi cát xưa tìm dấu tích lâu đài
Em sẽ thâý cát dưới chân mằn mặn
Ngỡ chạm vào xưa cũ dấu chân ai

Nơi nó ở xa biển lắm,không dễ dàng để chạy một mạch ra biển như nơi anh.Vì thế,nó dìm nỗi nhớ anh vào nỗi nhớ biển cồn cào,mong manh.Đại dương mênh mông là thế mà khó có thể chôn chặt kỉ niệm yêu thương thủơ nào.Chỉ một chút thôi sẽ dễ dàng đưa nó trở lại với anh,với những dằn vặt,trăn trở đúng như một sự vô tình.
Anh đi rồi,sẽ xa nó,chia đôi kỉ niệm đã góp nhặt trong suốt thời gian anh và nó bên nhau.Không buồn nhưng cũng không vui,đủ để mơn trớn nhau trong dè dặt yêu thương chợt về.Như biển nơi ấy,khi bình yên hết đỗi,khi lại gầm gào dâng lên con sóng bạc đầu.Yêu thương và biển cứ dè dặt bên nhau,canh cánh trong lòng để rồi nâng niu kỉ niệm xa vắng.
Nó muốn ngụp lặn dưới biển trong cái nắng trong xanh vắt kiệt vẻ đẹp thiên thần của tạo hoá.Khó có thể nói hết được cái cảm giác ấy,nhẹ nhõm đến vô hồn.Nó muốn lăn lộn với sóng ,kéo sóng vào lòng xiết chặt,không buông thả.Nó làm vậy để anh biết nó yêu và nhớ anh nhiều thế nào.Anh cũng yêu nó,nó biết nên càng ghì chặt sóng hơn.Sóng dâng cao nhưng không giận dữ,giống tình yêu nó không pha hờn ghen,nhẹ nhàng tới im lìm ,ngây ngất.Hình như,nhẹ nhàng quá,giản đơn quá cũng khó giữ tình yêu ở bên nhau.Và cũng vì đơn giản quá,mềm mại quá nên chia tay nhau rồi mà ta vẫn ở trong nhau.Nó sẽ chạy trên bãi cát dài tìm anh,vơ vét hết lại kỉ niệm ngày nào.Cất giữ thật chặt cho dù biết yêu thương chỉ thêm ngút ngàn nỗi nhớ.Kệ!Vì nó yêu biển mà!


Gío tạt vào mặt,cát lấm lem trên gương mặt ngây ngô của nó.Nhưng nó thích thế,thích vờn gió với cát.Có phải dễ mà nó đựơc chạy ra biển như trước đây đâu.Hơn nữa,biển nơi nó ở chỉ nhờ gió gửi về thôi.Biển có anh xa lắm ,nước xanh trong vắt hoà cùng tình anh.Nhưng chỉ có ra biển,nó mới có cảm giác được gần anh,mới được anh hít hà vào đôi môi tê lạnh.Vì hơn tất cả tình anh nó nhận được khi anh gửi gắm gió mang đến cho nó,nó sẽ lặng thầm bên tình anh lặng lẽ thuở nào.
Nếu thật buồn em cứ về với biển

Biển vẫn xanh rờn như thủa ấy vừa yêu
Giấu hết bão giông vào đáy lòng sâu thẳm
Biển yên lành, biển hát phiêu diêu.

Hoàng hôn chìm khuất men theo núi ẩn lấp tận xa kia,chỉ còn lại nó ôm gọn lòng sóng biển.Ngọn sóng chao đảo,vùng lên rồi lại uốn mình ,cuộn tròn dáng nó bao bọc.
Cứ thế,biển_nó và anh hoà với nhau cho hết ngày,hết thàng.Vẫn cái vị mằn mặn quem thuộc ấy,vẫn cái hôn nồng nàn cho nó tìm lại dấu yêu xưa...........Khi nhớ anh,nó sẽ chạy ra biển.....................



Anh có nghe em hát biển chiều

Từng con sóng lao xao bờ cát trắng
Tựa trong gió mùa về đàn hải âu dịu dàng chở nắng
Xôn xao lòng em khi biển hát dịu êm
Sâu kín trong lòng em biển chiều
Từng con sóng lao xao ngoài năm tháng
Tình yêu ơi dịu dàng xua bao nỗi nhọc nhằn cay đắng
Em trao tình anh khi biển hát dịu êm

Em xin yêu em trọn đờinhư con sóng vỗ ngoài biển khơi suốt cuộc đời ôm mãi bến bờsóng mãi bắt đầu cùng bờ như nơi nào trong con tim em . . .
Em xin yêu Anh trọn đờinhư con sóng vỗ ngoài biển khơi suốt cuộc đời ôm mãi bến bờSóng mãi bắt đầu cùng bờ như nơi nào trong con tim
Em . . . yêu Anh


Em là ai?


Khi cơn gió lạnh đầu mùa se sẽ len lỏi vào từng ngõ phố ấy là lúc em nói lời từ biệt để trở về nơi em sinh ra. Người yêu em thương em nhiều lắm, họ âm thầm đếm bước chân em về khi lá cuối thu rớt xuống thềm nhà và gió đông chạm vào má.

Em không xinh nhưng ối kẻ ngắm nhìn, em không duyên nhưng khiến nhiều người mê mẩn. Chả thế mà cả năm có mười hai tháng, mỗi tháng có mấy mươi ngày thì em chỉ ghé chân xuống đời này có được đâu vài dăm buổi rồi âm thầm biến mất. Người ta háo hức, hoan hỉ, mong mỏi, ngóng đợi em về bao nhiêu thì tiếc nuối, thẫn thờ, vẩn vương bấy nhiêu khi em không ở lại.
Ngày em đến phố phường như có hội, nhà nào cũng đón em như khách quý ở xa về, yêu lắm cơ, thương lắm cơ. Ngày thường có anh hay la cà quán bia nơi đầu ngõ hay góc phố thấy bóng em qua kiểu gì cũng phải co giò về nhà thật nhanh để được gặp em, để được yêu em.
Em có sức cuốn hút đến lạ kỳ khiến cho những người đàn ông xung quanh em mất tự chủ, ai dám đảm bảo là họ không ngoại tình tư tưởng. Nói thế là còn nhẹ đấy chứ nhìn mấy anh vồ vập em, tay bưng tay đỡ, nước miếng cứ ứa ra thì chao ôi là tội, tệ, phê lòi con mắt ý chứ


Lẽ thường ai cũng như em đều thích hương thơm, em lại đặc biệt ở chỗ chỉ thích hương đồng gió nội, hương em mê tít là hương vỏ quýt, thìa là và í hị ;) nói ra thì chỉ sợ các bác cười em, chê em là quê mùa chứ nhưng thề đấy, nói thật là em nó còn thích cả ... cả ... cả hương hành tía nữa cơ.
Yểu điệu khiểu Úc nhể, trong đời chả ai sành điệu được như em. Hương lài hương lý, hương lan chả mê lại đi mê ba cái hương rẻ tiền đó. Nhưng đúng là không có những hương thơm quyến rũ đó hỏi ai mà yêu em được chứ? Em trở nên đặc biệt đáng yêu là bởi em được ướp trong hương thơm tinh túy của đất và trời ấy đấy.
Nói tới đây thì đã chàng nào nhận ra em chưa nhỉ? Chắc là chưa roài, phải là người mê em thật lòng mới cảm nhận được cái đẹp, cái sâu sắc, cái đằm thắm, cái thơm tho trong em.

Em là ai ?
Em mềm mại, mượt mà, yếu ớt thế này mà để có được em người ta bất chấp, giữa thanh thiên bạch nhật, nhẹ thì họ đưa em về mà nặng thì họ lôi em về nhà họ, ngâm em trong nước rồi đảo em tới chóng mày hoa mắt, rồi vớt cái thân em lên, dội cả gáo nước sôi vào người em như Chị Tấm làm thịt em Cám ý, thật là dã man ý.

Trông em lúc đó thảm thương lắm, em oằn người cự nự không có nổi, họ không tha tới cả cái lông măng họ cũng làm cho nó trụi thùi lụi ý, Em kém may, rơi vào tay kẻ bạo tàn ham ăn thì nó làm cho em tan xương nát thịt.

Họ kháo nhau trông em thế này thôi nhưng ngon xơi là phải đánh cho tơi tả. Đời em coi như tới đó là nhìn thấy cụ cố mấy đời rồi. Đến nước đó em còn lựa chọn nào khác là phải nhắm mắt đưa chân, thôi thì tùy vào khẩu vị của từng người, họ nhồi thịt, oánh trứng tùm lum, nắn, bóp, oánh nhẹ có, oánh mạnh tay cũng có, tử tế thì mân mê, mơn man một lúc, tệ hơn thì oánh thật nhanh cho nó xong.
Kể tới đây thì đúng là địa ngục trần gian, sau một hồi chỉnh hình họ thả em vào vạc dầu sôi òng ọc, nóng thấy nổ da luôn á. Thân em bị giày vò nhưng thế đã xong đâu, từ dầu sôi lửa bỏng họ vớt em lên, rồi bày ra cho thiên hạ thì thào bàn ra tán vào thường thì là họ khen, rồi tới khi nào phởn họ tưới, nhúng, tẩm em vào nước mắm có vị chua của chanh, cay của ớt hoặc hạt tiêu, rồi họ dầm dầm thân em thêm vài phát nữa rồi mới xơi ý. Em kiếp này là em, làm thân cho nhiều kẻ thòm thèm, kiếp sau em thề em sẽ không là em nữa. khổ lắm, đáng thương lắm ý...


Rất nhiều người say mê luôn tự hỏi mỗi khi hây hẩy gió đông về khi mùa con nước lên tràn bãi, khi mà nhớ về nhau là muốn tìm cho bằng được, khi mà đi tới tận góc biển chân trời lạ vẫn cảm nhận được vị cay, the, ấm nồng nơi đầu lưỡi.
Em mới ngọt ngào làm sao, em mới nuột nà ấm áp làm sao... ôi nhớ tới em là tôi như người khôn dở quẻ, Em là ai? Trưa nay tôi đã ở bên em cả buổi mà chưa đã khát thèm, chỉ còn vài ngày bên em nữa thôi, tháng mười ngày năm tôi lại phải xa em rồi, tôi chỉ muốn em mãi thuộc về tôi, chỉ mình tôi mà thôi. Em là ai mà khiến tôi quên cả chính tôi :).

PS: - Viết cho những ai cũng yêu em như tôi. Nhớ em tôi luôn thầm tự nhủ ngày này năm tới đến hẹn ta lại gặp nhau nghe em, tháng chín đôi mươi tháng mười mồng năm...


Người tình một phút


Chúng tôi quyết định : Sẽ họp lớp vào tháng 7 nhân dịp 20 năm ngày ra trường phổ thông.
Tôi mở thêm thư mục: “Chuyện nhặt” để ghi lại những câu chuyện xảy ra xung quanh tôi, tôi đã đọc hay được kể lại. Mở màn là câu chuyện: Người tình một phút.

Tối nay, tôi, Nga, Hưng và Việt đi dự tiệc do cty Hưng tổ chức. Tôi và Nga học cùng phổ thông. Hưng chưa ra trường nhưng làm part-time cho 1 cty. Việt học trên tôi 2 khoá đã đi làm.
Sở dĩ chúng tôi đi vì Việt muốn giới thiệu với chúng tôi Dung, người yêu của Việt.

Vậy là đi. Tôi vẫn ăn mặc bình thường; còn Nga, Hưng, Việt đều mặc diện để dự tiệc. Nga đi giầy cao gót với váy màu đỏ. Hưng mặc áo phông kẻ quần jean. Việt mặc sơ mi trắng cắm thùng. Chúng tôi gọi đồ uống rồi chờ bạn gái của Việt đến. Nhưng chờ 15 phút thì bạn gái của Việt nhắn tin không đi được vì người bạn cùng phòng đột ngột bị ngộ độc thức ăn, phải đi cấp cứu. Nga và Hưng nghe xong thì lập tức kéo tay tôi và Việt:
- Thôi, đi nhảy đi.
Nhưng Việt không muốn nhảy.
- Ba người cứ nhảy đi, anh ngồi đây một lúc rồi ra sau.
Tôi bảo Nga và Hưng cứ ra nhảy, tôi ngồi lại với Việt. Tôi biết tính Việt thực ra cũng giống tôi, không phải là người hợp với các partty đông người. Hôm nay Việt đi, chắc là vì người bạn gái là chính.
- Anh phát điên lên vì cô ấy - Việt ủ rũ – Anh chưa bao giờ có cảm giác này với bất cứ người con gái nào. Cô ấy bắt anh làm gì anh cũng làm.
- Chết anh rồi – tôi cười - Thế là anh gặp phải đại cao thủ rồi.
- Nhiều lúc anh thấy mình ngu xuẩn kinh khủng, như một thằng ngốc nhưng mà anh không làm thế nào được. Lúc nào anh cũng nghĩ đến cô ấy, ngày nào không gặp cô ấy là không chịu được.
- Thế ngay lúc này anh có nghĩ đến cô ấy không?
- Có, thế mới gay go.
- Không gay go đâu Việt – tôi cười – Chúc mừng anh. Em nghĩ thế là chuyện nên mừng.
- Nhưng mà… vấn đề là anh không biết chắc cô ấy có nghĩ đến anh không hay vẫn nghĩ đến người khác.
- Anh nói thế tức là sao?
- Đây, em xem cái này.
Việt lôi từ trong ví ra một ảnh kích thước 3x4, được ép plastic cẩn thận. Tôi đọc những dòng chữ li ty phía sau tấm ảnh:
Ba điều răn:
Anh không được cố gắng thay đổi em.
Anh không được cố gắng thay đổi bạn bè hoặc người yêu của em.
Anh phải ra đi khi nào chúng ta không còn yêu nhau nữa.
Tôi đọc lại điều số hai: Anh không được thay đổi bạn bè và người yêu của em.
- Cô ấy bảo là tính cô ấy như thế - Việt giải thích – Cô ấy bảo cô ấy kỵ nhất là đàn ông ghen tuông vặt và sở hữu người yêu. Vì thế nên cô ấy yêu anh nhưng nếu ở một buổi tiệc, cô ấy thấy một người nào đó hấp dẫn thì cô ấy phải được tự do tán tỉnh, anh không được phép ghen tuông. Cô ấy bảo đấy chỉ là người tình một phút thôi, không có nghĩa gì cả, cô ấy sẽ không đi chơi với anh ta. Nhưng mà em nghĩ xem, như thế có chấp nhận được không?
- Em nghĩ gì không quan trọng, vấn đề là anh thấy có chấp nhận được không?
- Anh cố gắng chấp nhận. Thực ra anh chưa thấy cô ấy tán tỉnh ai bao giờ, nhưng cứ nghĩ cô ấy có thể tán tỉnh một ai đó ở một partty là anh phát điên lên.

Tôi nhìn Việt. Việt người Quảng Ninh. Một người đầy tự trọng và vô cùng thông minh. Một người làm việc hết mình, nhiệt tình với bạn bè. Một người từng có rất nhiều bạn gái và luôn làm chủ trong tình yêu.
- Việt ơi, hay tối nay em với anh làm người tình một phút đi. Thử xem nó có tệ đến thế không?
- Cái gì? Việt ngẩng lên – Em với anh á? Như thế nào?
- Thì… giả vờ là anh thích em, chỉ tối nay thôi. Mình có thể nhảy với nhau, rồi có thể hôn nhau nữa, thế thôi.
Việt nhìn tôi, rồi đứng phắt lên:
- Đi nhảy đi.

Vậy là hai chúng tôi ra sàn nhảy. Tôi đứng đối diện Việt; có thể thấy rõ là Việt rất lúng túng. Nhưng rồi anh cũng hít một hơi và vòng tay ra sau lưng tôi. Hai chúng tôi nắm tay, đung đưa kẽ nhưng không chạm vào nhau. Rồi một lúc, cả hai dần lại gần, tôi tựa đầu vào vai Việt và anh áp má vào tóc tôi. Không biết Việt thế nào, còn tôi cảm thấy rất dễ chịu.
Được một lúc, Nga và Hưng từ đâu đó trên sàn nhảy tiến lại chỗ chúng tôi.
- Em tuyên tố, em và Nga đã quyết định là bồ bịch của nhau tối nay.
- Chỉ tối nay thôi - Nga nói - Thằng cu này người lớn hơn tớ tưởng, Nhung ạ. Có triển vọng làm bồ bịch trong lúc thất bát được.
- Thế thì cậu sẽ thành Mrs. Robinson
- Cầu chúa sẽ phù hộ cho bà, bà Robinso...oon. Hưng nói giọng giễu cợt – Chúa giê-su yêu bà hơn là bà tưởng.
Sau đó Nga và Hưng ôm nhau nhảy trong lúc tôi và Việt nhảy. Rồi đổi Nga với Việt, tôi nhảy với Hưng; và sau đó tôi với Nga ôm nhau nhảy còn Việt và Hưng ra uống bia. Được một lúc, Hưng đến kéo tay hai chúng tôi.
- Thôi, về nào, các người tình của tôi. Chàng Việt muốn đến bệnh viện xem bạn gái có sao không.

Vậy là bốn chúng tôi ra về - bốn người tình một phút, hai cặp và vẫn cô đơn. Tôi quên không nói: cả Nga và Hưng, giống tôi, đều đang có người yêu ở xa. Người yêu Nga ở Hải phòng, vài tuần mới đi lên thăm Nga một lần hoặc Nga xuống Hải phòng thăm; còn người yêu Hưng vẫn đang học năm thứ 2 trường Tài Chính trên Phúc Yên. Những ngày lễ như 8/3, 20/10, Valentine, sinh nhật người yêu là Hưng lại “cun cút” đi mua quà, gói quà cẩn thận để mang xuống Phúc Yên. Có lần bạn gái giận, không thèm nghe điện thoại, Hưng tìm tôi với Nga khóc ti tỉ như gà con.

Dũng cảm thay đổi

“Ta không thể thay đổi quá khứ, nhưng hiện tại và tương lai nằm trong tay ta”.

Nhưng thay đổi sao đây, bắt đầu từ chỗ nào?
Thay đổi khó quá! Và khó thật vì thay đổi luôn gặp một sức đề kháng mãnh liệt. Bởi lẽ cái gì quen thuộc, môi trường cũ, thói quen cũ, cho dù là tiêu cực vẫn tạo cảm giác an toàn. Còn cái mới thì ta không tiên lượng được.
Thay đổi thì việc gì sẽ xảy ra đây? Ta tìm mọi cách để chần chừ, trì hoãn.

Thay đổi rất khó, nhưng hoàn toàn khả thi vì nó tuỳ thuộc vào ý tưởng của bạn và cũng không ai trên đời này có thể thay thế bạn để thay đổi. Chỉ cần bạn muốn và tự lặp đi lặp lại trong đầu là “tôi sẽ thay đổi”.
Hãy nói với chính mình như nói chuyện với một người thân. Bạn cũng có thể viết ý tưởng ấy trên giấy như viết thư cho chính mình.

Bạn cũng có thể liệt kê các đức tính tốt của mình là những đồng minh hỗ trợ cố gắng của bạn. Nơi mỗi chúng ta dù ở tình trạng tồi tệ nhất cũng có những điểm tích cực.
Nhưng thay đổi cái gì mới là then chốt của vấn đề. Thường những ý tưởng và cảm xúc không vui, ta hay đẩy chúng qua một bên hoặc chôn sâu trong tiềm thức. Đến độ ta không còn ý thức về nó nữa. Việc cần làm là giúp nó xuất hiện trở lại trong trí óc chúng ta.
Bằng cách nào?
Bằng những giây phút thanh thản, môi trường yên tĩnh, dễ chịu để thả lỏng người và đón nhận mọi ý tưởng xuất hiện trong đầu. Hãy thật nhẹ nhàng, khoan dung và tha thứ cho bản thân bạn như bạn đối xử với người thân yêu nhất. Vì ai cũng ít nhiều xảy ra lỗi lầm. Vấn đề là biết sửa chữa nó.
Chỉ với thái độ này các ý tưởng và cảm xúc đã bị chôn vùi mới xuất hiện trở lại.
Bạn đón nhận chúng tất cả để hiểu rõ về mình. Và bạn chấp nhận bản thân mình với ưu và khuyết điểm: “Tôi là như vậy đó. Giờ đây tôi sẽ giúp bản thân tự hoàn thiện một bước”. Tự bạn tự giận ghét mình, tuyệt vọng về khuyết điểm của mình thì bạn sẽ không tiến xa. Nếu bạn đặt cho mình một mục tiêu quá lớn thì bạn sẽ bỏ cuộc. Hãy bắt đầu với chuyện nhỏ, vừa tầm tay.
THAY ĐỔI + TỰ TIN + NỖ LỰC = THÀNH CÔNG

Thứ Hai, 13 tháng 12, 2010

BÊN THỀM ĐÔNG


Có phải thu đã chia tay để còn lại đây một lối về hoang vắng...không còn cái nắng hanh hao đổ bóng...không còn cơn gió heo may nhè nhẹ cho chiều tím loang bên thu lãng mạn hôm nào...chỉ còn ta với nồng nàn trong tiếng thì thầm của sóng biển một chiều đông...



Có phải những bông lau trắng trong chiều đông cho ta gợi nhớ ký ức của một thời xa xôi nào đó...để nhớ...để nuối tiếc...và lại để mơ ...cho một kiếp lãng du không bao giờ xuất hiện trên cánh đồng bất tận trong những trăn trở đã qua rồi...

Có phải chăng đó là mùa hoa cải vàng rực trong câu hát hôm nào...vội vã nở rực rỡ lại vội vã ra đi ...như cho ta nuối tiếc một thủa đam mê chân trần chạy nhẩy ấu thơ...để cho ta muốn níu kéo thời gian trong nụ cười dẫu là ngắn ngủi ...bởi lẽ thềm đông đã về từ bao giờ ...


Có phải đông về đó không ...để cảm nhận một cuộc sống sôi nổi nơi ta lắng dịu ....bâng khuâng trong không gian xa chốn phố thị, đô thành đèn hoa....ta chờ đón khúc nhạc mùa xuân rộn rã, trong khoảnh khắc bình yên bên đống tro còn nồng hơi ấm của cây và đất... Có lẽ đó là khoảng thời gian tuyệt đẹp nhất , khi ta đứng ở bên thềm đông đón đợi những cơn gió mùa đông bắc đang trở về nơi chốn này ...
Bên thềm đông ta chợt thấy một đời người qua nhanh quá...!