CHÀO MỪNG BẠN ĐẾN THĂM BLOG CỦA " CÂU LẠC BỘ TẤM LÒNG BÈ BẠN "

Thứ Hai, 13 tháng 12, 2010

BÊN THỀM ĐÔNG


Có phải thu đã chia tay để còn lại đây một lối về hoang vắng...không còn cái nắng hanh hao đổ bóng...không còn cơn gió heo may nhè nhẹ cho chiều tím loang bên thu lãng mạn hôm nào...chỉ còn ta với nồng nàn trong tiếng thì thầm của sóng biển một chiều đông...



Có phải những bông lau trắng trong chiều đông cho ta gợi nhớ ký ức của một thời xa xôi nào đó...để nhớ...để nuối tiếc...và lại để mơ ...cho một kiếp lãng du không bao giờ xuất hiện trên cánh đồng bất tận trong những trăn trở đã qua rồi...

Có phải chăng đó là mùa hoa cải vàng rực trong câu hát hôm nào...vội vã nở rực rỡ lại vội vã ra đi ...như cho ta nuối tiếc một thủa đam mê chân trần chạy nhẩy ấu thơ...để cho ta muốn níu kéo thời gian trong nụ cười dẫu là ngắn ngủi ...bởi lẽ thềm đông đã về từ bao giờ ...


Có phải đông về đó không ...để cảm nhận một cuộc sống sôi nổi nơi ta lắng dịu ....bâng khuâng trong không gian xa chốn phố thị, đô thành đèn hoa....ta chờ đón khúc nhạc mùa xuân rộn rã, trong khoảnh khắc bình yên bên đống tro còn nồng hơi ấm của cây và đất... Có lẽ đó là khoảng thời gian tuyệt đẹp nhất , khi ta đứng ở bên thềm đông đón đợi những cơn gió mùa đông bắc đang trở về nơi chốn này ...
Bên thềm đông ta chợt thấy một đời người qua nhanh quá...!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét