CHÀO MỪNG BẠN ĐẾN THĂM BLOG CỦA " CÂU LẠC BỘ TẤM LÒNG BÈ BẠN "

Thứ Ba, 14 tháng 12, 2010

Người tình một phút


Chúng tôi quyết định : Sẽ họp lớp vào tháng 7 nhân dịp 20 năm ngày ra trường phổ thông.
Tôi mở thêm thư mục: “Chuyện nhặt” để ghi lại những câu chuyện xảy ra xung quanh tôi, tôi đã đọc hay được kể lại. Mở màn là câu chuyện: Người tình một phút.

Tối nay, tôi, Nga, Hưng và Việt đi dự tiệc do cty Hưng tổ chức. Tôi và Nga học cùng phổ thông. Hưng chưa ra trường nhưng làm part-time cho 1 cty. Việt học trên tôi 2 khoá đã đi làm.
Sở dĩ chúng tôi đi vì Việt muốn giới thiệu với chúng tôi Dung, người yêu của Việt.

Vậy là đi. Tôi vẫn ăn mặc bình thường; còn Nga, Hưng, Việt đều mặc diện để dự tiệc. Nga đi giầy cao gót với váy màu đỏ. Hưng mặc áo phông kẻ quần jean. Việt mặc sơ mi trắng cắm thùng. Chúng tôi gọi đồ uống rồi chờ bạn gái của Việt đến. Nhưng chờ 15 phút thì bạn gái của Việt nhắn tin không đi được vì người bạn cùng phòng đột ngột bị ngộ độc thức ăn, phải đi cấp cứu. Nga và Hưng nghe xong thì lập tức kéo tay tôi và Việt:
- Thôi, đi nhảy đi.
Nhưng Việt không muốn nhảy.
- Ba người cứ nhảy đi, anh ngồi đây một lúc rồi ra sau.
Tôi bảo Nga và Hưng cứ ra nhảy, tôi ngồi lại với Việt. Tôi biết tính Việt thực ra cũng giống tôi, không phải là người hợp với các partty đông người. Hôm nay Việt đi, chắc là vì người bạn gái là chính.
- Anh phát điên lên vì cô ấy - Việt ủ rũ – Anh chưa bao giờ có cảm giác này với bất cứ người con gái nào. Cô ấy bắt anh làm gì anh cũng làm.
- Chết anh rồi – tôi cười - Thế là anh gặp phải đại cao thủ rồi.
- Nhiều lúc anh thấy mình ngu xuẩn kinh khủng, như một thằng ngốc nhưng mà anh không làm thế nào được. Lúc nào anh cũng nghĩ đến cô ấy, ngày nào không gặp cô ấy là không chịu được.
- Thế ngay lúc này anh có nghĩ đến cô ấy không?
- Có, thế mới gay go.
- Không gay go đâu Việt – tôi cười – Chúc mừng anh. Em nghĩ thế là chuyện nên mừng.
- Nhưng mà… vấn đề là anh không biết chắc cô ấy có nghĩ đến anh không hay vẫn nghĩ đến người khác.
- Anh nói thế tức là sao?
- Đây, em xem cái này.
Việt lôi từ trong ví ra một ảnh kích thước 3x4, được ép plastic cẩn thận. Tôi đọc những dòng chữ li ty phía sau tấm ảnh:
Ba điều răn:
Anh không được cố gắng thay đổi em.
Anh không được cố gắng thay đổi bạn bè hoặc người yêu của em.
Anh phải ra đi khi nào chúng ta không còn yêu nhau nữa.
Tôi đọc lại điều số hai: Anh không được thay đổi bạn bè và người yêu của em.
- Cô ấy bảo là tính cô ấy như thế - Việt giải thích – Cô ấy bảo cô ấy kỵ nhất là đàn ông ghen tuông vặt và sở hữu người yêu. Vì thế nên cô ấy yêu anh nhưng nếu ở một buổi tiệc, cô ấy thấy một người nào đó hấp dẫn thì cô ấy phải được tự do tán tỉnh, anh không được phép ghen tuông. Cô ấy bảo đấy chỉ là người tình một phút thôi, không có nghĩa gì cả, cô ấy sẽ không đi chơi với anh ta. Nhưng mà em nghĩ xem, như thế có chấp nhận được không?
- Em nghĩ gì không quan trọng, vấn đề là anh thấy có chấp nhận được không?
- Anh cố gắng chấp nhận. Thực ra anh chưa thấy cô ấy tán tỉnh ai bao giờ, nhưng cứ nghĩ cô ấy có thể tán tỉnh một ai đó ở một partty là anh phát điên lên.

Tôi nhìn Việt. Việt người Quảng Ninh. Một người đầy tự trọng và vô cùng thông minh. Một người làm việc hết mình, nhiệt tình với bạn bè. Một người từng có rất nhiều bạn gái và luôn làm chủ trong tình yêu.
- Việt ơi, hay tối nay em với anh làm người tình một phút đi. Thử xem nó có tệ đến thế không?
- Cái gì? Việt ngẩng lên – Em với anh á? Như thế nào?
- Thì… giả vờ là anh thích em, chỉ tối nay thôi. Mình có thể nhảy với nhau, rồi có thể hôn nhau nữa, thế thôi.
Việt nhìn tôi, rồi đứng phắt lên:
- Đi nhảy đi.

Vậy là hai chúng tôi ra sàn nhảy. Tôi đứng đối diện Việt; có thể thấy rõ là Việt rất lúng túng. Nhưng rồi anh cũng hít một hơi và vòng tay ra sau lưng tôi. Hai chúng tôi nắm tay, đung đưa kẽ nhưng không chạm vào nhau. Rồi một lúc, cả hai dần lại gần, tôi tựa đầu vào vai Việt và anh áp má vào tóc tôi. Không biết Việt thế nào, còn tôi cảm thấy rất dễ chịu.
Được một lúc, Nga và Hưng từ đâu đó trên sàn nhảy tiến lại chỗ chúng tôi.
- Em tuyên tố, em và Nga đã quyết định là bồ bịch của nhau tối nay.
- Chỉ tối nay thôi - Nga nói - Thằng cu này người lớn hơn tớ tưởng, Nhung ạ. Có triển vọng làm bồ bịch trong lúc thất bát được.
- Thế thì cậu sẽ thành Mrs. Robinson
- Cầu chúa sẽ phù hộ cho bà, bà Robinso...oon. Hưng nói giọng giễu cợt – Chúa giê-su yêu bà hơn là bà tưởng.
Sau đó Nga và Hưng ôm nhau nhảy trong lúc tôi và Việt nhảy. Rồi đổi Nga với Việt, tôi nhảy với Hưng; và sau đó tôi với Nga ôm nhau nhảy còn Việt và Hưng ra uống bia. Được một lúc, Hưng đến kéo tay hai chúng tôi.
- Thôi, về nào, các người tình của tôi. Chàng Việt muốn đến bệnh viện xem bạn gái có sao không.

Vậy là bốn chúng tôi ra về - bốn người tình một phút, hai cặp và vẫn cô đơn. Tôi quên không nói: cả Nga và Hưng, giống tôi, đều đang có người yêu ở xa. Người yêu Nga ở Hải phòng, vài tuần mới đi lên thăm Nga một lần hoặc Nga xuống Hải phòng thăm; còn người yêu Hưng vẫn đang học năm thứ 2 trường Tài Chính trên Phúc Yên. Những ngày lễ như 8/3, 20/10, Valentine, sinh nhật người yêu là Hưng lại “cun cút” đi mua quà, gói quà cẩn thận để mang xuống Phúc Yên. Có lần bạn gái giận, không thèm nghe điện thoại, Hưng tìm tôi với Nga khóc ti tỉ như gà con.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét