CHÀO MỪNG BẠN ĐẾN THĂM BLOG CỦA " CÂU LẠC BỘ TẤM LÒNG BÈ BẠN "

Thứ Sáu, 16 tháng 4, 2010

Những điều tưởng chừng như vụn vặt ( 3 )

Căn phòng chật ních. Chỉ vừa đủ kê một dãy bàn dài.
Đám đàn bà túm lại một đống, Bao giờ cũng thế . Trước giờ làm việc và giờ giải lao bọn họ cũng chụm nhau lại. Buôn dưa lê vì một vấn đề nào đó
_ Con em chồng tao ngày mai cưới. Một bà khai màn
_ Lại cưới ? Lần thứ mấy rồi?
_ Lần thứ 3.
_ Công nhận con bé siêu thật. Lấy lần thứ 3 . Gái hai con. Thế mà lần này vẫn cưới được thằng trai tân. Lại còn kém nó đến 5 tuổi. Công nhận con này khéo.
Cả đám đàn bà nhao lên như chợ vỡ. Khác gì đám học sinh đang nô đùa ngoài sân.
_ Đấy thấy chưa? Đám người quay sang chị. Mày á. Phải học tập nó.Phải biết à ơi đàn ông một tý. Chứ cứng đơ đơ thế thì có mà ở không đến già.
Chị tóc dài . Đuôi loăn xoăn. Dáng chị cao gầy manh mảnh. Trông mặt chị không đến nỗi nào. Dáng lại khá đẹp. Vậy mà mãi chẳng có anh chàng nào.
_ Thôi cho em xin các chị. Bảo em học cái gì em học được. Chứ học à ơi thì chịu.
Cô bật cười.

Hôm trước cô đọc đâu đó mấy bài về À ơi.
Rằng hai kẻ quen nhau trên mạng. Một hôm cô gái bảo chàng trai. Mình à ơi đi. Ừ thì à ơi.Rồi một hôm À ơi gái biến mất. À ơi giai buồn bảo Thôi mình về à ơi với vợ mình. Cũng vui.Đại loại thế . Cô đọc xong phì cười.Bởi chính xác Cô cũng thuộc thể loại chả biết À ơi...


*****

Đám đàn bà lại ngồi buôn như mọi lần. Bỗng điện thoại réo vang. Con bé dạy thể dục đứng lên nghe. Rồi bảo Con bé Tổng phụ trách con ốm xin đến muộn.Chị Hiệu phó gật.
Xong lại quay ra buôn. Con chồng chị ạ. Trước làm giáo viên dạy Nhạc. Đi đánh nhạc biểu diễn với nhau quay ra cướp chồng bạn.
Cô giật mình tròn xoe mắt/ Thật á?
Thật chứ. Em biết bọn đấy từ mấy năm trước mà.
Chưa dứt câu chuyện con bé Tổng phụ trách đến. Nó bảo. Thằng bé kêu đau bụng. Cuống lên. Em định đưa đi khám. Nhưng gọi cho Bố nó thì ông ý bảo cứ cho nó vào học. Nếu có gì thì bảo cô giáo nó gọi điện cho mình.
_ Em cũng sợ chứ. Cũng muốn cho nó đi khám xem thế nào. Không Mẹ nó lại bảo mình trông con nó không ra gì.
Đến khổ. Làm dì ghẻ sướng gì đâu.

************

Anh bảo _ Sao chúng mình lại cứ hành hạ nhau nhỉ?
Ba tháng cô và anh không gặp nhau.
Anh bảo 90 ngày rồi đấy . Còn cô cãi 92 ngày chứ. Cô nhớ trong 3 tháng ấy có hai tháng 31 ngày .
Rồi chả chịu được anh gọi cho cô.
Cô cũng nghĩ thôi chả gặp nữa. Đơn giản là để đừng đau khổ. Quên một lần , đau một lần là xong.
Nếu còn gặp cô sẽ còn đau mãi mãi.
Không gặp. Nhưng cô biết không ngày nào cô không nhớ đến anh.
Nhưng tính cô bướng bỉnh. Cô sẵn sang nhận về mình mọi đớn đau. Để rồi câm lặng.
Không ai biết cô có một cuộc tình như thế.

*****

Buzz!
Chào em. Lâu lắm mới thấy em online. Em có khỏe không ?
Vâng chào anh. Em bình thường ạ.
Bình thường là thế nào?
Thì là không khỏe lắm nhưng cũng không bệnh tật gì thì chả là bình thường à?
Thế công việc em dạo này thế nào?
Cũng bình thường
Nghĩa là không có gì khá hơn nhưng mà cũng không kém đi. Mọi cái vẫn cứ bình thường .
Em nói chuyện bực mình thật.
Em nói đúng sự thật mà.
Hôm nào chúng mình gặp nhau đi.
Để làm gì ạ.?
Anh không hiểu tại sao em lại không đồng ý anh
Anh thấy anh rất chân thành với em. Anh tử tế anh đàng hoàng. Thế mà tại sao
Em và anh không hợp.
Thế nào là không hợp chứ?
Thì em thấy thế. Em không thích anh có thế thôi.
Điên quá. Lại muốn người ta nói trắng phớ ra thế á.
Thôi em giới thiệu cho anh một cô bạn khác nhé
Thôi...
Sao lại thôi_? Biết đâu anh và cô ta lại hợp nhau thì sao?
Thôi em ạ. Bằng chứng hiển nhiên rồi. Anh thích em mà cũng có được gì đâu.
Cô phì cười. Anh chàng muốn lấy vợ quá. Còn cô lại dửng dưng.
Nhớ cái câu anh ta thống thiết. Em cho anh được lấy vợ một lần đi,
Cô lại buồn cuời. Nhưng anh ta nghĩ đơn giản quá. Lấy vợ lấy chồng là có duyên số . Mà cô với anh thì hoàn toàn không.

***********

_Em đọc Sợi xích của Lê Kiều Như chưa?
_ Dạ chưa
_ Thế Bóng đè của Đỗ Hoàng Diệu ?
_ Chưa ạ.
_ Thế còn Tự của Y Ban?
_ Cũng chưa.
_ Trời đất thế những truyện đó mà em chưa đọc à?
_ Vâng có nghe quảng cáo nhưng thực sự đọc thì chưa.
Vả lại nghe đến có Sex là không thích rồi. Mặc dù cũng chẳng có gì ghê gớm !
_ Sex chẳng có gì xấu. Nhưng không hiểu sao viết ra một cuốn truyện về Sex mà lại bị lên án như thế.
_ Em không biết. Nhưng để có thể viết được cuốn sách khiến cho hấp dẫn độc giả được thì mới là khó. Còn sự thật mà thô thì em nghĩ không hay…
_ Anh thì khác…
Vâng dĩ nhiên anh thì khác. Đàn ông nào chả thế. Khác chứ. Khác thì mới gọi tên hai chữ đàn ông…
_ À quên mất Rừng Na uy thì em đọc rồi. Cô cười.


++++++

Mùa đông em thường có bàn tay lạnh. Người đàn ông bảo : Em có bàn tay lạnh thế ? Nhưng anh nghe nói bảo người đàn bà có bàn tay lạnh thì có một trái tim rất ấm .
_ Thế em có trái tim ấm không?
_ Anh thấy thì không? Tại sao thế ?
Tại sao ư? Còn phải hỏi. Khi yêu thì trái tim mới ấm được chứ.
Gía như người ấy biết trái tim cô lạnh như tuyết nhỉ?

++++++

Hôm qua đi đám cưới một con bé sinh năm 86. Con bé dạy lớp 5.
Không ai ưa nó. Bởi vì mới đợt trước nó cặp kè với một thằng dạy NHạc cùng trường . Thằng này hình như sinh năm 82. Hiền, chăm và rất tử tế. Tử tế ở cái đoạn chăm chút con bé này từng tý. Lương bổng đưa hết cho Nàng. Đợt Nàng ốm chàng ở suốt bệnh viện chăm sóc. Vậy mà ra khỏi viện cái Chàng bị Nàng cho nốc ao.
Nhanh chóng đám cưới với một anh chàng khác.
Hôm chàng dạy nhạc xin chuyển trường vì quá đau khổ . Vừa nói vừa khóc. Cả hội đồng im lặng . Con bé vẫn hớn hở ở góc bàn phía cuối.
Không ai thích nhưng vẫn phải đi.
Bởi cuộc đời luôn là những điều oái oăm mà không ai muốn.
Không ai muốn nhưng vẫn cứ xảy ra.
Thế đấy.

*******

_ Vẽ đi con. Con vẽ rất đẹp. Mai sau thành họa sỹ đấy.
Thằng bé hớn hở cười.
Ngày hôm sau cũng thằng bé ấy nó bảo
­_Cô ơi lớn lên con không làm họa sỹ đâu.
_ Tại sao?
_ Bố con bảo làm họa sỹ nghèo lắm. Chỉ giàu khi nào chết thôi.
Cô giáo bật cười. Thằng bé nói tiếp:
_ Bố con bảo làm doanh nhân như bố con đựợc rồi…

++++++

_ Cô ơi hôm nay vẽ đề tài gì ạ?
_ Đề tài gì nhỉ? À các con có biết hôm nay ngày gì không ?
Lũ trẻ con tròn xoe mắt ngạc nhiên: Ngày gì hả cô?
_ Ô hôm nay là ngày Giờ trái đất. Thế các con không biết à?
_ Dạ không. Giờ trái đất là gì hả cô?
_ Ừ thế này nhé tối nay khoảng 8h30 đến 9h30 nhà nào cũng phải tắt điện.
_ Nhưng để làm gì ạ?
_ Thì để tiết kiệm . Chúng ta cùng hưởng ứng theo thế giới nhằm giảm thiểu sự biến đổi khí hậu toàn cầu.

Lũ trẻ vẫn ngu ngơ chả biết gì. Hình như chúng vẫn chưa được ai nói về điều đó. Nên chúng vẫn hỏi tại sao phải tắt điện và tắt điện để làm gì?
Cuối cùng cô bảo _ Thôi bây giờ chúng ta sẽ cùng vẽ một bức tranh.
TRong bức tranh ấy sẽ vẽ các bạn ngồi trong nhà bên một ngọn nến. Ngoài trời là trăng sao…

Cuối cùng lũ trẻ cũng hoàn thành bức tranh với niềm háo hức kỳ lạ.
Chợt nhớ Giờ trái đất này năm ngoái cô đang cố nghển cổ nhìn pháo hoa ở Đà nẵng. Mệt nhoài vì chen chúc nhau. Và khi đó Giờ trái đất không những bị tối om mà sáng choang rực rỡ.
Ngược đời!
Đấy là năm ngoái. Còn năm nay khác rồi !
Cô sẽ ngồi ở nhà. Tự thắp cho riêng mình một ngọn nến. Y như bức tranh…

++++

Tháng 3 sắp qua rồi. Nhanh thật. Chỉ còn hai tháng nữa là hè về.
Lại mùa hè. Lại nóng. Và chắc chắn là lại biển.
Năm ngoái cô đi đâu nhỉ? Hình như anh bảo những ngày cô đi biển anh cũng đi. Cô không biết có phải là sự thực không? Nhưng vẫn thấy day dứt về những gì anh nói
_ Không biết gì về em khó chịu lắm,
_ Ừ không biết gì về nhau khó chịu thật anh nhỉ?
Có điều…
Hình như đợt rét này là cuối cùng


Tramy's blog

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét