Người đàn bà gặm nhấm cô đơn
Bằng những giọt cà fe đắng
Trong đêm khuya êm đềm vắng lặng
Ánh mắt chị buồn bã hắt hiu.
Những bước chân ai vội vã liêu xiêu
Trượt dài trong đêm tuyết rơi phủ lối
Người đàn bà thở dài bối rối
Giọt caffe tí tách cả đêm thâu
Không biết những bông tuyết bay về đâu
Nỗi cô đơn dường như còn ở lại
Nhấp caffe trên đôi môi tê dại
Tự hỏi rằng bao giờ mới hết mùa đông?
TraMy's blog
Thứ Ba, 20 tháng 4, 2010
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét