CHÀO MỪNG BẠN ĐẾN THĂM BLOG CỦA " CÂU LẠC BỘ TẤM LÒNG BÈ BẠN "

Thứ Sáu, 16 tháng 4, 2010

Học ôm


Cái gì be bé, nhỏ nhỏ cũng thật đáng yêu và trẻ con cũng vậy. Một đứa trẻ mũm mĩm, nở nụ cười chòi hai cái răng sữa cũng khiến ta muốn ôm vào lòng và thơm lên mà bé một cái.

Khi bé luôn miệng cuống quýt gọi tìm bô đi tè, nhìn thấy bô thì tè són ướt xoẹt cả quần, mắt bé hoảng hốt vì sợ bị mắng, tay túm chặt lấy cúc cu, hai bàn chân khép lại dấu đi cái đũng quần chảy xệ cũng khiến ta muốn ôm chầm lấy bé. Không phải tại bé mà tại cái cúc cu chạy nhanh hơn chân của bé thui mà.

Nhơn nhớn thêm tí chút bé biết nói chuyện với chính mình qua gương, thơm cái mặt phúng phích của chính mình rồi cười. Ơ hay sao cái bé kia lại cười với mình nhỉ, rồi bé nghiêng người bé trong gương cũng nghiêng theo, cái bạn này lạ thật, cứ bắt chước mình là sao nhỉ. Bé dứ dứ tay vào bạn bé cười, bé vỗ vỗ vào mông bé rồi ngoảnh mặt lại coi, bé lại cười vì bé bạn làm hệt như mình vậy? Bé thơm bạn, bạn bé cũng típ mắt thơm lại. Nhìn đáng yêu thế ta có dang tay ra ôm bé không nhỉ?

Bé học mẫu giáo, có nhiều bạn mới, cô mới nên vừa lạ vừa bỡ ngỡ vừa vui thích, nên chiều về kể mãi không hết chuyện, bà ôm đón bé, bố mẹ chuyền tay nhau ấp ủ bé. Thích thật
Bé vào lớp một, lớp hai, lớp ba, rồi lớp bốn, lớp năm, nồng độ ôm không còn nặng như trước nữa. Tại sao nhỉ?

Bé vẫn là bé của ngày xưa đấy, vẫn khuôn mặt ấy, nụ cười ấy, ánh mắt ấy nhưng sao bé không nhận được sự âu yếm, nồng nàn của ngày xưa... hè hè, hình như bé lớn nhưng cái ôm thì không chịu lớn thì phải? Cái ôm không chịu đi học đấy mà, cái ôm hư thật...

Cái ôm của hai bé gái tuổi "tin" hay bé trai tuổi ấy thân thiết mấy thì cũng bình thường thôi. Nhưng mà một gái một trai tuổi ấy mà ôm chầm lấy nhau là bị soi đới, sợ nhỉ, mình làm chả thấy ngại nhưng người khác nhìn mình lại thấy xấu hổ mới dở chứ!

Qua cái tuổi ô mai sấu tuổi ô mai mơ mà đứng giữa thanh thiên bạch nhật mà ôm nhau thì cũng thú vị lắm chứ, cái ôm chúc mừng bạn thi đỗ, mừng bạn kiếm được việc làm, chia sớt nỗi mất mát với đồng nghiệp cũng dùng cái ôm để thể hiện, vui sẽ nhân lên, buồn vợi đi nhiều lắm. Sao ta không học ôm nhau nhiều hơn nhỉ?

Và khi ta giừ giừ một chút là khi ta keo bo tiết kiệm nhiều những cái ôm, chả có logic tí nào cả, càng hiện đại về phương tiện thì suy nghĩ càng teo tóp, méo mó, ích kỷ. Thật đấy, ta thử hỏi lại mình xem ngày hôm nay ta đã trao mấy cái ôm cho bạn bè, người thân. Tuần vừa rồi ta làm điều đó với cường độ cao hay thấp, hì hì, trả lời trung thực nhé, hiếm ghê cơ, và ngày càng ít đi, không lạ nhưng cứ thế này tiếp diễn thì thật đáng sợ ... nhỉ?

Hãy học ôm thôi, kẻo mai kia có muốn cũng không được, già rồi nhưng vẫn phải học lại từ trẻ nhỏ. Ôm bạn cái nào!

P/S: Sẽ vui biết bao khi chào nhau bằng 1 vòng tay ôm, ta cùng thử nhé! híc... chắc là hâm nặng ... kệ... nhỉ? Comment chỉ nói về ôm thôi nhá! Chúc cả nhà cuối tuần vui vẻ...
Ôm các bạn của tôi cái nào!


Mesoc's blog

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét