CHÀO MỪNG BẠN ĐẾN THĂM BLOG CỦA " CÂU LẠC BỘ TẤM LÒNG BÈ BẠN "

Thứ Sáu, 16 tháng 4, 2010

Những điều tưởng chừng như vụn vặt ( Phần I )

Trước Tết trời nắng nóng như mùa hè. Có hôm nhiệt độ lên đến 32 độ. Ra đường người ta đua nhau mặc quần cộc áo ngắn tay. Cô bạn gọi điện từ nước ngoài về .
_ Khỏe không chị ? Tết nhất đã sắm sửa được gì chưa?
_ Ối giời tết nhất bây giờ cũng có gì đâu. Đồ ăn , bánh mứt kẹo bán đầy đường. Mua một tý là xong. Mà nhà chị đã có mẹ chị lo rồi. Chị chả phải lo gì cả.
_ Sướng thế!
_ Ừ khổ mãi rồi cũng phải có lúc sướng chứ. Bên em thế nào?
_ Thì tết nhất vẫn như ngày thường. Mà năm nay rét quá chị ạ. Tuyết rơi nhiều.
_ Thế à? Chả bù ở nhà đang nóng như mùa hè. Mệt quá . Ai cũng kêu. Tết nhất kiểu này thì chẳng muốn ăn gì. Cũng chẳng muốn đi đâu vì ngại nắng quá !

+++

Nó chết. Khi mới 16 tuổi. Không phải vì bệnh tật. Mà vì tự tử.
Chả biết tại sao. Nó con một .
Bố mẹ nó chỉ có mình nó. Nên rất được chiều. Nó cao ráo, xinh xắn , ngoan, học giỏi, chăm chỉ. Không như con chị họ nó tầm tuổi đấy chỉ biết ăn chơi đàn đúm. Chỉ biết cặp bồ. Bố mẹ nó lấy nhau vì tình yêu. Thế nhưng bọn họ lại như nước với lửa.
Mẹ nó nóng tính , nói nhiều . Giọng nói oang oang,như quát. Bố nó hiền, nhưng cục, chịu đựng giỏi. Nhưng nếu mẹ nó quá đà thì bố nó mới nổi cơn điên đánh lại. Mẹ nó quá ghê gớm nên sức chịu đựng của đàn ông có hạn. Vì thế lâu lâu lại thấy bố nó xách va ly đi. Chả biết đi đâu. Lâu lâu lại thấy quay về. Hai người lại nắm tay nhau . Trông hạnh phúc như hồi mới cưới.
Họ hàng bảo đôi đấy như phường chèo. Vừa thấy cãi nhau đánh nhau xong lại âu yếm tình tứ được. Biết thế nào được.
Mẹ nó bảo đi xem bói rồi không bỏ được nhau. Nên cứ phải thế.
Tính mẹ nó chỉ thích làm bà chủ. Nghĩ ra được việc gì làm nhưng lại không chịu nhúng tay vào làm. Chỉ thích chỉ tay năm ngón. Nên đầu tư mua một cái quán ăn lại phải bán đi. Vì mẹ nó là chân chạy . Không bao giờ đứng yên.
Hôm nó chết bố nó không ở nhà. Tối hôm trước nó và bố còn nói chuyện điện thoại với nhau. Bố nó rất yêu nó. Nó cũng rất yêu bố. Hôm nó chết không ai biết tại sao. Bởi vì trước đó nó vẫn rất vui vẻ. Thế nhưng nó đã tự đưa nó sang thế giới bên kia. Ngay trong đêm.
Sáng ra mọi sự đã xong rồi.
Nó như một thiếu nữ ngủ trong rừng. Giấc ngủ không bao giờ tỉnh dậy. Hình như nó chết vì tình.

+++

Tình là cái quái gì ấy nhỉ?
Đôi khi Nàng tự hỏi. Nhưng tuyệt nhiên không trả lời nổi. Chỉ biết vì nó bao nhiêu người đau khổ.
Hôm trước Nàng gặp Anh ở quán caffe. Anh diện một cái áo mới rất đẹp. Cái áo mà Anh và Nàng kiếm được hôm đi lang thang ở Giảng võ. Anh vẫn bảo “ Anh chỉ hợp đi mua với em “ Nàng biết.
Chỉ đi với Nàng anh mới kiếm được những bộ quần áo ưng ý. Có lẽ vì con mắt thời trang của Nàng không ai có thể phản bác được. Cái kiểu ăn mặc của Nàng khiến nhiều người để ý. Và dĩ nhiên cả Anh .
Hôm ấy đám bạn hỏi :
_ Vợ bao giờ đẻ?
_ Tháng 4

_ Con gái hay con trai?
_ Lại trai. Nàng hơi sững người. Nàng cứ ngỡ Anh là người Nàng hiểu
và thân thiết lắm. Thế mà chuyện anh có thêm một đứa con nữa Nàng lại không biết. Hình như có lần Nàng hỏi : Anh sắp có con à?
Anh hỏi lại
_ Anh đã từng nói gì với em chưa ?
_ Chưa, chưa bao giờ.
_Vậy thì không phải .
_ Thế sao mọi người lại hỏi điều đó. Hình như lúc anh lảng sang chuyện khác. Nàng không để ý lắm. Bởi Nàng tin anh nói rằng bất cứ chuyện gì anh cũng nói với Nàng đầu tiên. Vậy mà anh lại nói dối Nàng. Để làm gì chứ ?
Anh có đến 5 đứa hay 7 đứa con cũng đâu có liên quan gì đến Nàng. Nàng chỉ ngạc nhiên rằng tại sao anh phải giấu diếm điều đó? Chỉ ngạc nhiên rằng ai cũng biết hết. Chỉ Nàng là không.
Nàng quay mặt im lặng nhìn ra cửa sổ. Nắng chói chang. Nếu tết mà cứ thế này thì chết mất…

++++

Anh gọi cô trên mạng:
_ Mai đi mua gối nhé ! Cô nhớ hôm trước bỗng nhiên anh hỏi cô có thích cái gối có thêu tên cô không? Lúc ấy cô háo hức nói : Có hay đấy. Nhưng rồi khi anh bảo mai đi mua gối nhé thì mọi hào hứng của cô bay biến mất rồi.
Một cái gối thêu tên cô để làm gì nhỉ? Lẽ ra phải thêu tên anh chứ? Cô sẽ ôm cái gối ấy khi nằm ngủ. Để nhớ anh.
Cái gối mang tên cô phải ở chỗ anh chứ. Đâu phải ở chỗ cô.Chắc là một món quà anh vô tình nghĩ ra cho ngày lễ tình nhân.
Thế nhưng cô bỗng nhiên thấy đắng ngắt.Mọi thứ đều chán ! Cái gối thêu tên cô. Để làm gì nhỉ? Trong khi cái máy tính của cô đang cần một cái key để chống vi rút. Tuần trước anh hứa mua cho cô . Anh bảo sẽ mua luôn 1 năm. Cô hỏi Bao nhiêu tiền.
Anh nói cô hỏi tiền làm gì. Ừ thì thôi không hỏi. Chắc cũng không đắt lắm. Nếu đắt quá cô cũng không thèm lấy. Lấy làm gì. Cô cũng có thể tự mua. Nhưng được tặng dĩ nhiên là thích hơn. Coi như là được một sự quan tâm của người đàn ông cô yêu.Thế nhưng anh cũng quên béng mất. Lúc chia tay anh quên không vào cái cửa hàng ấy lấy cho cô. Mà anh quên là chuyện thường.

Từ lúc yêu nhau anh hứa mua cho cô những thứ gì xong rồi quên. Cô cũng không phải loại người thèm của cải. Nhưng cô vẫn là đàn bà. Mà đàn bà thích được chiều chuộng. Thích những món quà dù bé nhỏ , dù rẻ tiền. Với cô thế là ấm áp lắm rồi. Nhưng anh toàn quên.Cô không muốn nhắc đến lần thứ 3. Bởi tính cô cũng là kẻ hay tự ái.

Có lẽ cô đã quá tự ái mất rồi...Cô im lặng...Và một cái tết không có anh... Có lẽ anh chẳng hiểu tại sao cô im lặng. Có lẽ anh đoán cũng như những lần trước đó.
Cô dở chứng không thèm nghe điện thoại. Anh hỏi cô có vấn đề gì không ?Vấn đề à?
Vấn đề thì bao giờ chả có. Chỉ có anh không nhận ra thôi...

+++++++++

Văn Miếu những ngày Tết người ta chen nhau.

Năm nào phố ông đồ cũng đông chật người. Năm mới người ta đi xin chữ. Cầu may mắn . Một chữ hay nhiều chữ tùy theo ý thích mỗi người. Năm ngoái cô đi cùng anh xin một chữ cho bố. Cái chữ ấy đúng tên anh. Năm nay cô chẳng xin chữ gì.
Dẫn con gái vào Văn miếu. Đám đông đi quanh bia đá sờ đầu Rùa. Người ta nghĩ sờ đầu Rùa thì có thể học hành giỏi giang, thi cử đỗ đạt.
Con gái xếp hàng sờ bia đá và đầu rùa. Mẹ nó cũng sờ.
Con gái hỏi mẹ có học hàng gì nữa đâu mà sờ. Ừ già rồi học hành gì nữa. Nhưng kệ thấy người ta sờ cũng sờ cho vui.

Như một sự mê tín. Tiền vứt đầy trên đầu Rùa. Lát sau thấy một người bê một cái rổ đi hốt tiền.
Cô không xin chữ gì . Nhưng hai mẹ con mua một cái dây đeo cổ. Con gái chọn chữ đỗ đạt. Với nó chỉ cần học hành giỏi là ok rồi.
Cô biết chọn chữ gì trong muôn ngàn chữ ở đây. Phúc, lộc, thọ, tâm... hay gì nữa ? Cô băn khoăn định lấy chữ Phúc là Hạnh phúc. Nhưng rồi cô không lấy. Chữ cô lấy là Bình an.Chỉ cần cuộc đời bình yên là được rồi.
Tiền tài phúc lộc... có rồi cũng phù du. Miễn sao mình sống được bình yên... Thế là đủ!

+++++

Mồng 6 tết cô lên Chùa. Một cái chùa cô chưa từng vào bao giờ. Nhưng có lần đi qua với anh.
Cô rút quẻ. Đầu năm cô thường thích rút một cái quẻ xem vận hạn cả năm mình có may mắn không ? Cô không mê tín. Nhưng vẫn thích rút quẻ.
Cô rút được một cái quẻ số 18. Cô mở ra và thấy ngay một chữ Rất xấu. Chỉ cần lướt qua thôi cũng đủ thấy rằng mọi thứ đều không ra gì.Thế mà ai đó nói năm nay sao chiếu mệnh của cô đẹp lắm.Chắc chắn năm nay sẽ tốt. Sẽ tốt là gì nhỉ? Lấy được chồng à ? Hay là cái mảnh đất của mình sẽ được ra mặt đường ? Ừ nếu mà ra mặt đường thì lên nhanh lắm.

Tiền à? Cũng phải có số đẩy... Cô nhìn quẻ xấu lặng lẽ lấy thêm tiền lẻ rồi đút chúng vào một hòm công đức. Lạy Phật! Phù hộ độ trì cho con chứ ! Cô không muốn mang cái quẻ ấy về nhà. Báu gì. Tự nhiên mang lo vào người.Thôi cứ sống và nghĩ năm nay sao mình cực đẹp... Tết thấy sao lạnh quá !

**********
Cô bạn bảo : Gặp lại người yêu cũ. Người yêu cũng mới bỏ vợ. Đang gạ lấy mình.
_Thế nghĩ sao?
_ KHông bao giờ. Lấy một lần sợ lắm rồi. Không biết là người ta khao khát tự do lắm à?Không ngu thêm một lần nữa đâu.
_ Chắc tại chưa đến số.Cô bạn sống một mình với cô con gái. Khá ổn. Thích làm gì thì làm. Đi đâu thì đi. Cái khoảng thời gian ngày xưa phải đâm đầu trong bếp phục vụ chồng bây giờ có thể tán gẫu với bạn bè. Tại sao không ? Tại sao lại phải phục vụ một thằng chồng luôn giấu diếm mình. Những điều quá tủn mủn...Tại sao không thể sống cho mình ? Tại sao? Tôi chả biết tại sao đâu.

Hôm qua đọc trên mạng một cô bé viết về những điều quý giá. Cô ấy có vẻ buồn vì cảm thấy cô đơn. Cô ấy chưa từng lấy chồng. Cô ấy chắc cũng khao khát mái ấm gia đình y như bạn tôi khao khát tự do.
Người ta đã nói rồi: Hôn nhân là một cái thòng lọng. Người ở trong thì muốn chui ra người ở ngoài lại muốn chui vào. Để làm gì nhỉ? Chả biết. Chỉ biết cứ kẻ vào lại có kẻ ra.Những điều vớ vẩn quá nhỉ? Nhưng cuộc sống là thế !

+++ ++

Nó có em gái cũng bỏ chồng. Tại sao à? Vì chồng nó ngoại tình. Mà ngoại tình ngay với con bé làm cùng cơ quan vợ. Thằng chồng nó không kiếm nhiều tiền bằng vợ . Thế mà dám láo. Cái đợt nó đi công tác Sài Gòn chồng nó cặp bồ. Nó biết bỏ qua một lần. Lần sau chồng vẫn thế. Nó không chấp nhận. Đuổi chồng ra khỏi nhà.Nó kiếm thừa tiền. Đủ để mua nhà . Đủ để nuôi con. Vậy thì tại sao lại chấp nhận một thằng chồng như thế. Thà không có còn hơn.
_ Bây giờ em mày có thằng nào chưa?
_ Có rồi. Có một thằng si mê lắm. Con em ban đầu không đồng ý. Nhưng tao nói mãi. Cái thằng nó yêu mình nó phục vụ mình tại sao không lấy. Đòi thích một thằng giàu hơn có ô tô. Nhưng xe nó tiền nó mày có lấy được không`` Mày kiếm tiền đủ rồi cần gì thằng nhiều tiền nữa. Kiếm một thằng chăm sóc mày lo lắng mày không hơn à ?
_ Nhưng không yêu cũng khó sống nhỉ?
_ Thực tế lên một chút đi. Tầm này lấy một ông ổn định lo cho mình là được rồi.Lãng mạn làm gì nữa.?

Tự nhiên cô nghĩ đến anh: Anh sẽ chở em vòng quanh những con đường mình đã đi. Em nhớ quán caffe đầu tiên chúng mình ngồi không =? Bao lâu rồi nhỉ? Cô nhắm mắt lại. Lãng mạn làm gì cái tầm này. Anh đâu có thể giúp gì cho cô nhỉ? Hay là quên ?

++++

Hai mẹ con vẫn hay xem phim tình Hàn quốc. Những chuyện tình cũng thường vụn vặt.Yêu đương. Rồi bỏ. Rồi thất tình. Rồi buồn bã. Rồi chết.
_ Này. Mẹ nói với con gái.
Sau này con có yêu ai nhỡ có không lấy được nhau. Hay nhỡ bị thằng nào bỏ cũng không được tự tử đâu nhé. Con gái lườm. Thì bây giờ nó chưa biết yêu thì vẫn còn cho là mẹ nói linh tinh.
Nhưng thêm vài tuổi nữa xem. Như con bé 16 tuổi nhẹ dạ quá . Ngu ngốc quá. Dại dột quá. Sao phải vì yêu đứa nào mà bị mẹ ngăn cản lại muốn chết cơ chứ.
_ Đấy sau này con gái yêu đứa nào thì kệ nó nhá. Đừng ngăn cản. Nếu không...
Cô bạn bảo. Vớ vẩn quá. Đàn ông thiếu gì thằng. Sao phải vì một thằng không yêu được mà lại muốn chết ? Nhưng chả vớ vẩn đâu. Hình như cô đã từng ngồi trên tầng 7 nhìn xuống trời mưa tuyết thầm nghĩ : Giá mình có thể chết được thì tốt biết bao...

+++++

Tối qua tan cuộc vui với bè bạn Nàng nhớ Anh kinh khủng.Như cô bé vẫn nói : ở giữa mọi người mình vẫn thấy cô đơn.Lâu rồi nhỉ Nàng im lặng. Anh cũng vậy. Lần trước anh bảo nàng gan to. Thi gan với nhau mà anh đành chịu thua.

Tính Nàng gan lỳ từ bé. Nếu đã giận thật với ai thì quyết không làm lành. Vậy mà tối qua Nàng định chạy qua chỗ anh làm. Nhớ anh quá ! Nàng nghĩ chỉ cần chạy qua nhìn mặt anh một cái thôi cũng đủ. Nhưng rồi Nàng lại nghĩ chả để làm gì. Làm gì nhỉ? Thà không gặp còn hơn. Đừng gặp. Nàng nhớ cô bạn Nàng khổ sở thế nào.
_ Sao số em khổ thế chị. Toàn yêu phải đàn ông có vợ
_ Ừ bỏ đi. Bỏ đi em… Nàng cười và đi về nhà…

++++

Trong cuộc vui một người đàn ông đến bên cô bảo
_ Này xem hình em thấy đôi mắt em chỉ muốn móc nó ra
_ Vì sao? Cô ngạc nhiên,
_ Vì nó quá buồn.
_ Tại sao đôi mắt em buồn thế ? Tại sao em gầy thế ? Em sống có ổn không ? Sức khỏe thế nào ? Cô cười. Em sống ok mà. Không bệnh tật gì.
_ Cố gắng béo lên chút nhé Cô nhớ đám bạn gái bảo cô như suy dinh dưỡng. Thật vậy sao? Cô vẫn ăn tốt ngủ tốt. Không suy nghĩ gì?
Sao đến lúc không béo lên được nhỉ? Hay tại uống nhiều caffee quá ? Người đàn ông cô gặp lần thứ nhìn cô bảo _ Trông em buồn quá gầy quá nhưng được cái Viết rất hay. Cô cười !

*********

Lâu không gặp em nhỉ? Nhưng lần nào gặp cũng vẫn thấy thế. Gầy mong manh, Kể từ dạo tình yêu của em trắc trở em có vẻ cay nghiệt với cuộc đời. Không thể yêu ai hơn được người ấy. Một người mà em chưa từng gặp trong đời. Hóa ra mạng ảo cũng có thể làm con người phát điên lên được…

++++

Quán caffe Chim xanh. Cô bạn hẹn gặp. Lâu rồi có lẽ đến cả năm mới gặp lại.
Cô bạn có vẻ bận bịu. Đi công tác suốt. Mà không đi cũng thiếu thời gian la cà.
Quán này cô từng ngồi với anh. Ăn cháo Nấm. Món ăn anh ưa thích. Hôm qua ngồi lại chỗ này đột nhiên nhớ. Hình như hôm ấy vào ngày 20-10. Một bó hoa lan tím…
Cô bạn ăn bánh mỳ xúc xích. Cô không ăn gì. Chỉ uống caffe…

++++

_ Anh yêu em.
_ Vì sao?
_ Làm sao biết được vì sao… Chỉ biết khi ở bên nhau là những nụ hôn cuồng nhiệt. Đắm đuối.
_ Anh chỉ muốn ở bên em cả đêm.
_ Em cũng thế. _ Này nếu chúng mình sống với nhau chắc chỉ một tuần là ốm. Em cười
.. Làm sao có thể thế được. Những cái ôm ghì. Chặt. Đau đớn nhưng hạnh phúc… R
ồi sau đó cũng để làm gì đâu nhỉ? Mỗi người lại đi về một phía, Em vẫn chờ đợi một hoàng tử nào đến đón. Như chờ đợi một cánh buồm đỏ thắm. Lại nghĩ ngợi gì sao em… Đừng thế ! Nhé …

++++

Cô chạy trên đường đầy khói bụi. Ngày nào cũng hít đầy những thứ ô nhiễm. Ăn đầy những thứ gây bệnh. Xăng lại tăng giá à? Mệt quá nhỉ? Tết nhất cái gì chả tăng... Mà nghĩ làm gì. Lại lo những cái nhỏ nhặt rồi…

+++++++

Hết tết trời ấm dần lên. Ngày đầu tiên đến trường. Gặp lại lũ trẻ con.
_ Tết các con có được đi chơi đâu không ?
_ Có ạ. Con được về hai quê
_ Quê ở đâu
_ Con về quê ngoại và quê nội.
_ Thế quê ngoaị ở đâu, quê nội ở đâu
_ Con không biết. Thằng bé lắc đầu. Ôi chết mất không biết gì cả.

Lũ trẻ nhao nhao kể lể. Một thằng bảo con được đi du lịch. Du lịch ở đâu? Đi Úc ạ. Bao nhiêu ngày ? Một ngày ạ. Ôi chết mất. Một ngày làm sao mà đi nổi. Vậy mà thằng bé vẫn cứ khăng khắng nói đi một ngày… Lại náo loạn thưa gửi,

Hết tết rồi. Lại phải dậy sớm. Mệt quá! Tự nhiên ngại. Tự nhiên muốn giá tết kéo dài thêm một tuần nữa. Đủ không nhỉ: Chả biết. Chỉ thấy ngại đi làm quá thôi !

*********

Ôi mệt mỏi vì những điều vụn vặt. Bây giờ giá có thể ngủ một giấc ngon lành mà không phải mộng mị gì… Và có lẽ đừng bao giờ tỉnh dậy…
Ô này điên à? Đừng ngu thế.
Chẳng qua đó chỉ là những điều vụn vặt thôi…


Tramy's blog

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét