CHÀO MỪNG BẠN ĐẾN THĂM BLOG CỦA " CÂU LẠC BỘ TẤM LÒNG BÈ BẠN "

Thứ Hai, 19 tháng 4, 2010

Những điều tưởng chừng như vụn vặt ( 4 )

Anh thích Mu .
Còn em không rõ ràng thích một CLB nào cho ra hồn. Nói chung em yêu bóng đá theo cái kiểu rất ngớ ngẩn. Thích đội tuyển. Thích Ý. Và thần tượng Totti.

Khi giải C1 bắt đầu em không mấy quan tâm. Còn anh chẳng bỏ trận nào.Mãi cho đến bây giờ . Khi vào tứ kết. Những CLB đã lần lượt ra đi. Chỉ còn lại 8 đội thì em mới bắt đầu để tâm.

Anh thì vẫn ôm Mu không thay đổi. Còn em thì mắt nhong nhóng xem CLB nào còn sót lại của Ý thì ôm. Và tất nhiên đó là Inter.
Tối nay Inter sẽ đá với Moscow. Em hy vọng là Inter sẽ thắng.
Tối mai Mu sẽ đá với BM lượt về. Nhưng em lại không ủng hộ anh.
Không hiểu sao em biết nếu Mu thua anh sẽ khóc.
Nhưng em vẫn quyết tâm đến cùng không ủng hộ MU.
Không biết tại sao? Hay là em ghét anh rồi nhỉ?

............


Mùa này người ta gọi là Mùa nhớ
Còn em nhớ anh gọi nó là Mùa vội.
Mùa vội cái gì cũng vội. Sáng mới mưa phùn ẩm ướt. Trưa đã nóng oi ả. Chiều lại vội vàng se lạnh. Như mùa đông.
Mùa vội nên lúc nào em cũng vội. Hôm đi làm cứ nghĩ trời nóng không mang theo áo khoác. Thế là chiều về co ro trong chiếc áo mỏng manh.
Mưa sụt sùi như thương khóc. Mặc áo mưa cũng dở . Mà không mặc thì sợ ướt.
Mà vội quá chả kịp mang áo mưa. Thế nên hôm nọ vừa để chống rét vừa để tránh mưa em mặc cái áo chống nằng.
Buồn cuời anh nhỉ?

............

Tháng tư đi đâu cũng bắt gặp hoa loa kèn. Thực ra từ độ cuối tháng 3 hoa loa kèn đã nở rộ. Chạy lên chợ hoa Quảng Bá đã thấy tràn ngập một sắc trắng xanh.
Nhưng em vẫn muốn dành cho tháng 4 là tháng của loài hoa em yêu.
Có lẽ chẳng ai biết em lại thích hoa loa kèn đến thế. Thích đến độ ngày lễ nào cũng muốn có hoa loa kèn để cắm. Thích đến độ ngày sinh nhật tha thiết mong muốn được người ta tặng hoa loa kèn.
Còn anh thì dửng dưng với loài hoa này.

Dửng dưng như là nghĩ mình không thích thì người mình yêu cũng không cần phải thích.
Rõ ghét !
Cũng chả hiểu tại sao nhiều lúc thấy yêu anh ghê gớm. Nhiều lúc lại ghét.
Hôm nay cô bạn bảo
Tối qua không ngủ được vì giận nhau với chồng. Mà lạ lắm nhé. Nhiều hôm thấy yêu chồng ghê gớm. Nhiều lúc nhìn thấy mặt chồng chỉ muốn vả cho vài cái. Ghét lắm ý.
Nhiều hôm chán xách xe lang thang buổi sáng xong về nhà nhìn chồng lại thấy yêu.
Nó bảo em> mày thấy lạ không ? Chẳng hiểu tại sao. Nhưng sự thực là như thế đấy…
Ừ có lẽ nó cũng giống em . Nhiều lúc nhớ anh yêu anh thế. Vậy mà nhiều lúc thấy mặt chỉ muốn… à không không đánh anh đâu. Chỉ thấy chán ngắt thôi.
Mà chán thì tốt nhất đừng gặp mặt nhau cho xong. Thế thôi…

..........

Quán Kichi kichi.
Cái tên nghe lạ hoắc.
Nghe có vẻ âm hưởng của món ăn Nhật.
Người bạn từ nước ngoài về rủ đi ăn lẩu. Mã mây Kichi kichi nhé. Ừ thì đi. Ăn ở đâu món gì chả được.
Thế là ba người kéo nhau đi.
Lại nhớ lần chị ở Sài gòn ra. Chị gọi thêm anh bạn quen đến đón hai chị em từ khách sạn.
Cũng ba người kéo nhau đến quán Ngon.
Hôm đấy cũng buổi tối. Chiếc xe Jep anh chàng mới mua. Anh chàng muốn đi quán xa để thể hiện tốc độ.
Nhưng cô bảo đường Láng Hòa lạc thì xa lắm. Thôi ra Ngon cho gần. Quán Ngon ở ngay Phan Bội Châu.

Ăn xong còn có thể la cà caffe cà fáo một tý. Không muộn mất. Chả hiểu sao dạo này cô hay lo về muộn.
Có lẽ tại cái xe máy không có chỗ gửi nếu không về sớm.
Kichi kichi hôm ấy cũng ba người.
Một quán ăn lẩu băng chuyền. Rất thú vị.
Cô chưa đến đây bao giờ. Nên lần đầu tiên đến cái gì cũng lạ lẫm.
Đầu tiên kiếm một chỗ ngồi đã có nhân viên vào bảo phải mua vé chỗ.
Cái vé này 10 nghìn một người. Mua là để giữ chỗ .
Chứ lúc ăn xong tính tiền thì được trừ lại.
Cô hỏi ăn thế nào? Tính tiền thế nào? Bởi mỗi quán có một kiểu ăn và tính tiền khác nhau.
Như lần trước cũng ba người đi ăn lẩu. Một quán lẩu Nấm ở Triệu Việt Vương.
Ba đứa vào chẳng biết ăn kiểu ở quán này. Cứ nghĩ như những quán khác. Gọi một nồi lẩu là xong.
Nhưng quán đó gọi một nồi nước tính tiền riêng. Gọi thêm mỗi đĩa để nhúng vào lẩu lại tính tiền riêng.
Kichi kichi này lại khác nữa. Một suất ăn là 118 nghìn đồng chưa tính thuế. Rồi ăn thoải mái. Chỉ có tiền nước uống là riêng.
Ban đầu họ sẽ cho bạn một nồi nước lẩu. Nước cũng có vài loại.Loại cay kiểu Thái. Loại không cay …
Bạn sẽ chọn một hay hai loại nước đó.
Còn các đĩa thức ăn được đặt trên băng chuyền. Nó cứ lần lượt chạy qua và bạn sẽ tha hồ lựa chọn.
Ăn bao nhiêu cũng được. Thoải con gà mái.
Anh bạn ở nước ngoài về ăn nhiệt tình.
Nhiệt tình y như một người cô quen biết. Nấm ở đây thì có mà ăn tha hồ. Hết đĩa này có đĩa khác.
Nhìn cái vẻ ăn nhiệt tình của anh ta cô cứ cười rũ rượi. Cô nhấc hết đĩa thịt này đến đĩa thịt khác. Từng chồng đĩa chồng cứ ngày một đầy lên.
Bọn nhân viên lại phải bê bớt ra. Nếu không thì bàn không có chỗ để mất.

_Ăn đi ăn đi chứ. Có mất thêm tiền đâu mà sợ.
Anh chàng ăn nhiệt tình lại nhắc nhở.
_Chắc chúng nó lỗ vì bọn mình mất. Cô thì khoái ăn rau và nấm.
Chưa bao giờ cô thấy một buổi đi ăn mà cười nhiều đến thế. Cười vì cứ như ăn không mất tiền. Nhưng thực ra là có mất. Chẳng qua là nó không tính tiền từng đĩa mình lấy. Cho nên thấy thú vị.
Và cứ ăn…cho đến khi cái bụng không thể nào chứa thêm nữa.
Một anh chàng quản lý chạy ra bảo Nhà hàng đang trong thời kỳ khuyến mại. Nếu các anh chị ăn 5 suất sẽ được một suất không mất tiền. Hôm nay anh chị ăn 3 sưất chúng tôi sẽ ghi điểm vào phiếu thì lần sau nếu hai người đến ăn thì chỉ cần trả tiền một suất. Cô ngó nhìn thấy hay hay.
Cầm phiếu và nghĩ … người nhiệt tình nào ăn đến đây ăn mới đã.
Bỗng nhớ … Mùa này có phải mùa nhớ không nhỉ?

.......

Đám đàn bà hay tụ tập ở quán trà ấy.
Mà phần lớn toàn là đàn bà độc thân. Chủ quán trà đã quá quen với những khuôn mặt nhầu nhĩ. Thì rõ ràng nhẫu nhĩ. Bà nào cũng một hoặc hai đứa con rồi.
Khá lắm mới có bà độc thân một cách đúng nghĩa. Chưa lấy chồng lần nào.
Đám đàn bà cô đơn hay gặp nhau ở chỗ ấy. Cái chỗ dễ ngồi tiện lợi. Mệt có thể nằm lăn ra. Tự nhiên như người nhà. Đám trông quán quá quen với các chị.

Thỉnh thoảng cũng có tụ họp với cả đàn ông. Nhưng phần lớn thì là vì có sinh nhật ai đó. Hay họp hành quyết định vấn đề gì.
Còn lại phần lớn là đàn bà. Mà lại là cô đơn.
Đám đàn bà thuộc một hội nào đó. Mà cũng có thể tham gia nhiều hội. Có người có nhiều thời gian. Có người không rảnh đến mức gọi cái là ra ngay được.
Gặp nhau kiểu gì cũng hỏi nhau vài câu đại loại
Dạo này có gì mới không ?
Có anh nào chưa?
Mà anh gì anh gì thế nào rồi?
Lấy đi còn kén chọn gì…
Đại loại thế xong rồi cười ngất cả với nhau.
Nếu không cười thì mặt còn nhầu nữa. Nhìn khiếp lên được.
Thế nên cứ phải cười.
Vô tư trên moị nỗi đau khổ…

........

Sáng nay chị bảo cô
Này tối thứ 7 anh ta hẹn đi chơi em không đi anh ta hỏi chị Nó có bồ rồi hả ?
Cô cười.
Thứ 7 đi chơi hát karaoke thì cũng thích
Nhưng tự nhiên ngại đi đâu buổi tối thế
Tối nào cũng phải về sớm.
Lo là lo cái chỗ để xe. Chứ còn người thằng nào vác cho là tốt.
Cô cười ha hả. Anh chàng chạy mất rồi.
Tại em ý
Chị nhìn cô. Cô nhìn chị.
Thế là mất rồi à? Thôi chắc là không có duyên chị ạ…
Chả sao. Cô cũng chả thấy mong gì…
Mùa này là mùa nhớ. Nhưng có phải ai cũng nhớ đâu

…...

Đường phố. Bụi và tắc đường liên miên.
Ngày nào cô cũng phải chạy qua đoạn sông bốc mùi thối hoắc. Màu nước đen xì khủng khiếp.
Cảm tưởng ngã xuống đấy không chết vì nước . Mà chết vì bẩn.
Đoạn đường mà cứ cuối tháng thịt chó lại được bày ra phơi phới mời chào khách đi đường. Rồi có chiếc xe nào lỡ nhịp là bị lôi vào quán nhậu ngay.
Ngày nào cũng đi qua. Con đường quá quen thuộc. Bụi bặm và bẩn thỉu. Ngày nào cũng chen lấn. Hầu như ngày nào cũng bị chiếc xe nào đó phía sau húc vào một tý.
Mỗi ngày một tý đến nỗi cái biển xe lõm sâu lại. Cong vênh váo.
Cái biển số có hôm còn súyt rơi mất . Vì đã long hết cả đinh ốc vít.
Hôm đấy cô lại phải nhờ thằng trông xe lấy ốc khác vít chặt lại. Nếu không chả mấy chốc mà cái biển xe đi mất.

Ngày nào cũng dừng trước đèn đỏ. Đoàn người ứ lại các ngã tư. Rồi đèn xanh chưa kịp bật thì đám người phía sau đã kéo còi inh ỏi
Đi đi …Họ giục.
Cứ như là chậm một tý thì họ mất đi vài triệu. Mà nhanh một tý cũng có được đồng nào đâu. Sao mà vội thế. Lại chen nhau cố vượt. Khiếp quá đi được.
Ngày nào cô cũng phải nhăn nhó mặt mày. Ngày nào cũng nhường cho một vài người vượt trước.
Thôi mình sức yếu đi chậm một tý cho an toàn. Báu bở chó gì mà vượt nhanh.

Hôm đường tắc mấy chú công an đứng bên trường chỉ chỏ. Đèn đỏ vẫn vẫy cho đi. Cô vừa đi thì bị ngay thằng bên kia chửi. Cô bảo Ơ công an bảo đi mà. Thằng bỏ mẹ vẫn chửi.
Bà bên cạnh bảo Phải tay tôi tôi chửi bố nó lên. Chứ chị để yên thế à? Mình được quyền đi cơ mà.
Cô im im chả nói gì. Thôi nhịn tý cho nó lành. Chứ cái kiểu húc nhau một tý lại dừng lại chửi nhau thì có mà tắc thêm đường.
Mà dân Việt Nam chán thật. Đâm nhau cũng dừng lại xem. Chửi nhau đánh nhau cũng bu lại xem. Đường đã chật. Mỗi người dừng một tý là chết rồi. Có mà còn lâu mới thông

Đường mỗi ngày làm rộng ra mà chẳng bao giờ hết tắc.
Dự án xây tàu điện ngầm, xây cầu vượt, xây đủ thứ…
Cô lại nhớ đến cái vụ chặt hết các cây cổ thụ ở Hà đông. Để thay vào đó một loạt cây mới cho đồng loạt.
Và những dự án về sơn các nhà mặt phố… Dự án… cho ngày kỷ niệm 1000 năm Thăng long Hà nội.
Dự án nào cũng có vẻ vĩ đại. Nhưng dự án nào mới thự sự là thiết thực ?
Mà thôi nói làm gì. Cứ có dự án là có người được ăn tiền rồi.
Mà ai ăn tiền cần gì biết. Mình là dân đen biết nhiều… khổ lắm !


...............


Cuối tháng 4 sẽ có nhiều ngày lễ được nghỉ. Ngày Giỗ Tổ Hùng Vương. Ngày 30.4 , mồng 1 tháng 5.
Nhiều ngày nghỉ là lại nghĩ đến đi đâu đó.
Ở nhà làm gì nhỉ? Buồn chết được.
Mà lang thang tầm này…
Mùa vội nên cái gì cũng thấy vội. Và mệt mỏi…
Ước gì …


Tramy's blog

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét