CHÀO MỪNG BẠN ĐẾN THĂM BLOG CỦA " CÂU LẠC BỘ TẤM LÒNG BÈ BẠN "

Thứ Ba, 27 tháng 4, 2010

THƯ MỜI

THƯ MỜI
DỰ BUỔI HỌP MẶT GIỚI THIỆU SÁCH

Thay mặt tác giả , nhóm bạn bè trên NET trân trọng kính mời các bạn đến dự buổi họp mặt ra mắt sách được tổ chức vào 8 h30 ( Thứ bẩy ) ngày 08 tháng 05 năm 2010 tại khu vui chơi giải trí bán đảo hồ Đống Đa ( 36 Hoàng Cầu – Hà Nội )

Tại buổi họp mặt mỗi bạn sẽ được tặng một trong hai cuốn sách với chữ ký của tác giả cùng với ly cafe ấm hương vị của tấm lòng bè bạn.

Thư mời này thay cho giấy mời và nhóm bạn bè trên NET thật sự vinh hạnh được chào đón bạn với tấm lòng bè bạn.

Thay mặt nhóm bạn bè trên NET
Songhuong
0913569599


Trên bản đồ bạn sẽ dễ tìm thấy cách đi cho mình tới hồ Đống Đa . Đường Hoàng Cầu bao một phần của hồ . quán 36 là một địa điểm giải trí đẹp nhất thuộc phía nam của hồ .


Vantaihanoi's blog

Thứ Hai, 26 tháng 4, 2010

Hướng dẫn đăng bài

Hướng dẫn đưa bài lên : http://tamlongbeban.blogspot.com/

Lập Tamlongbeban trên trang Website này làm chỗ lưu các bài viết hay của một nhóm bạn .Với mục đích vừa là nơi lưu trữ phòng khi trang bạn đã viết blog lúc nào đó bị biến mất . Phần là nơi chia sẻ của một nhóm như trong một ngôi nhà nhỏ .

Mỗi bạn có một modun dể lưu bài của mình riêng.
Đây là một trong những trang có nhiều tiện ích cung cấp cho bloger dễ dàng đưa thông tin ( Ảnh , video , nhạc ,.. ) Sau khi đọc kỹ và làm theo hướng dẫn mọi người có thể đăng những entry từ blog của mình .

1. Trên góc phải nhấn vào đăng nhậ
p

2. Màn hình mở ra . Trong ô tên người dùng gõ ….. Mật khẩu gõ …..( Gửi qua đường tin nhắn ĐT )



3 .Ta có màn hình mới
có thể chọn Xem blog hoặc vào đăng bài mới ngay



4. Việc đăng bài - như bất cứ các trang các bạn đã dùng
Nhấn vào Viết và làm như các bạn thường làm

Lưu ý :
- Sau khi dùng phương pháp Copi phần chữ bài viết tại nơi khác dán vào . Chúng ta nên bôi đen toàn bộ và vào phông chữ chọn phông Arial .
- Bạn có thể chọn màu cho từng đoạn hay toàn bài bằng cách bôi đen đoạn đó và nhấn vào chữ T ( có ô màu ) và chọn màu tùy thích
- Ảnh minh họa đưa lên trang cần phải lưu ảnh đó vào máy tính trước . Muốn đưa lên ta nhấn vào cái biểu tượng như màn hình ở bên dưới cum từ ( Chỉnh sửa Html )
Xuất hiện :

Nhấn vào Browse để chọn hình cần đưa lên ( Hình đã ưu trong máy tính bạn ) . Sau khi nhấn chọn rồi ta nhấn vào gửi hình lên
Bạn có thể đưa bao hình tùy thích , Các hình sắp sếp hình đưa cuối ở trên cùng bài viết ,
Thủ thuật Blog – Bạn có thể dùng chuột kéo thả ảnh trên bài viết vào vị trí cần thiết .

Bạn có thể đưa video bạn tự quay hay ở đâu đó lưu về trong máy của bạn bằng cách nhấn vào ô vuông bên cạch biểu tượng như màn hình ở bên dưới cum từ ( Chỉnh sửa Html )

Sau khi đã làm xong, kiểm tra lại tiêu đề … Nhấn vào Xuất bài đăng . Chờ một chút bạn có thể xem ngay bài đã lên trang blog . Tiếp tục lặp lại bạn đăng bài mới .

5. Trong trường hợp bạn có đoạn mã của Video hay tập ảnh … Bạn đưa vào blog một cách dễ dàng bằng cách : Trước khi viết bài ta nhấn vào chỗ chỉnh sửa html và dán đoạn mã kiếm được . sau đó nhấn vào Viết để trở lại viết bài như bình thường


6 Khi đăng xong bài của bạn rồi , bạn còn phải đưa bài về Modun riêng của mình .
Trước tiên là copi cái đường link blog mà mình vừa đưa lên
Tiếp theo là nhìn qua phía bên phải đã có sẵn modun cho từng bạn rồi . Bạn chỉ nhấn vào cái biểu tượng ( Sửa chữa ) có cái búa kìm ,cơlê gì đó dưới phần modun của bạn

Khi công cụ mở ra


Tại ô trắng có chữ : URL ta dán đường link vừa copi vào . Phía ô dưới Gõ tên bài viết ( Nên gõ ngắn khoảng 5 từ )
Sau đó nhấn và Thêm liên kết . Cuối cùng là nhấn lưu.
Bài viết của bạn đã nằm trong modun riêng của bạn

Chúc mọi người đăng bài thành công. Nếu khó thì vantaihanoi sẽ hướng dẫn thêm.
Các bạn đăng ký NIK của mình vào blog đi trong thư mục : Người theo dõi .
Vantaihanoi's blog

NHỮNG MẢNH GHÉP CUỘC ĐỜI


Người đàn bà ngồi xếp lại những ngăn cuộc đời dưới ánh đèn dầu kí ức

Những ngăn cuộc đời ẩm ướt

Chửa được hong khô

Những khoảng tối mờ mờ

Được người đàn bà đem phơi dưới ánh đèn vàng vọt

Người đàn bà đang chơi trò được mất

Đánh cược cuộc đời mình...

Cái nửa xuân thì vốn đã cong vênh

Giờ chẳng biết xếp vào đâu trong cái ngăn đời vốn dĩ không tròn trịa

Người đàn bà đắn đo suy nghĩ

Mất, được ngang nhau...

.........


Người đàn bà ngồi gọt giũa những khúc quanh cuộc đời bằng lưỡi dao thời gian

Những góc khuất hằn lên ánh nhìn đau đáu

Vẩn tỉ mẩn gọt, đẽo…

Để cái nửa cong vênh kia giờ lại in khớp 1 vòng tròn

Sau những thăng trầm

Những lõm lồi trầm tích

Dưới tay người đàn bà

Cái ngăn đời lại trở nên ngăn nắp

Dù có thể phút chốc

Nó lại bị xáo tung…

Nhưng có 1 điều người đàn bà chắc chắn rằng

Những cố gắng sẽ chẳng bao giờ là vô ích

Và… lòng chân thành sẽ lay động trái tim…


Thuonghuyen's blog

Chủ Nhật, 25 tháng 4, 2010

Thơ trong ngày mưa bão


Hạt thóc là hạt thóc ơi!
Nhuộm bao mưa nắng đủ tươi hạt vàng?

Nhọc nhằn, vất vả, gian nan
Chỉ mong gom đủ màu vàng thóc thôi.

Gồng mưa, gánh nắng cả đời
Chỉ mong đổi lấy nụ cười ấm no.

Bấm tay để tính nắng mưa
Lấy màu hoa đỏ mà đo trưa chiều.

Mong sao hết những đăm chiêu
Mong quê hương bớt phập phều bão dông.

Để cha bớt lạnh mùa đông
Để cho dáng mẹ bớt còng mẹ ơi!

Để cho cơm được đầy nồi
Cho em thơ lại được vui tới trường.


Thugiang's blog

Một giấc mơ


Gặp lại nhau sau mấy năm trời

Vẫn thẹn thùng như thuở mới đôi mươi.

Nghiêng nghiêng em khẽ che vành nón

Bẽn lẽn nhìn anh và cúi xuống...cười.

"Đi đường có mệt lắm không em


Ngại ngùng như buổi mới làm quen.

"Anh mà cũng thương em cơ nhỉ?"

Em nguýt dài, cúi xuống lại nhìn lên.

"Nhìn em anh muốn viết thành thơ

Cho bõ công anh ngày ngóng đêm chờ"

Và anh cúi xuống....thơm lên má

Giật mình bừng tỉnh..hoá ra mơ.



Thugiang's blog



Những điều tưởng chừng như vụn vặt ( Phần 5 )

Hầu như một tuần thì có đến 4 hay 5 lần gã say.
Lần nào về nhà say là biết ngay. Chân nam đá chân siêu. Mặt mày đỏ gay. Hơi thở nồng nặc rượu bia.
Trông gã thực sự chán đời. Người đổ siêu vẹo. Đi không vững. Dễ 10 lần đi nhậu thì có đến 8 lần có người áp tải về. Bởi gã đi xe làm sao nổi. Khi mà người còn không vững.
_ Sao chị lại lấy anh ta? Sợ ế à?
_ Ế đâu? Đợt đấy có mấy anh theo. Nhưng nghĩ anh này lớn tuổi nhất . Cứ nghĩ chững chạc đứng đắn biết suy nghĩ nên đồng ý. Ai biết đâu…

Nhìn chị tôi thấy thương . Loại đàn ông như thế thà không có còn hơn. Mỗi ngày nhìn chồng về có mà như không. Nằm vật ra . Tử tế thì ngủ mất. Không tử tế thì lảm nhảm gây sự.Mà có cái chuyện gì ăn nhập với chuyện gì. Toàn vớ vẩn đâu đâu. Chả biết gã bức xúc ở đâu? Ở chỗ làm hay bạn bè mà gã về chửi bới lung tung. Chẳng may chị có góp ý hay hỏi han thì gã chửi luôn.Chả nể nang gì vợ đang chửa vượt mặt.
Mùi rượu bia nồng nặc. Chỉ nhìn thôi cũng phát tởm. Chứ đừng nói là lại gần.

Tôi thấy chị mấy lần ôm mặt khóc. Mấy lần dấm dứt một mình. Thương thật. Đàn bà với nhau tôi biết. Cái kiểu chồng không quan tâm đã đủ tủi thân. Đằng này không những không quan tâm lại còn chả giúp đỡ được gì.
Ngày chị chửa đứa đầu tiên việc gì chị cũng phải làm một mình. Nghĩ lấy được chồng yên phận. Hai vợ chồng cùng chung chăm lo cuộc sống.
Ai ngờ chồng làm được bao nhiêu đi nhậu hết.Một mình chị vẫn phải bươn chải kiếm tiền nuôi con.Chưa một lần gã chở chị đi khám. Kể cả hôm vào viện đẻ gã cũng không.May được gia đình nhà chồng chăm lo nên chị cũng đỡ.

Cô chợt nhớ về cái thời xa xưa. Người đàn ông cần mẫn đưa cô đi khám. Hôm cô chuyển dạ anh chạy từ chỗ làm về đưa cô vào bệnh viện. Rồi trông cô cả đêm cho đến sáng . Rồi ở bên cô… Vậy mà…chị…tất cả vẫn làm một mình.
Cô nghĩ chi thật can đảm. Can đảm hơn cô gấp ngàn lần.

Ngày ấy cô cũng khóc nhiều. Khóc khi chồng đi làm xa. Nhà chỉ có cô ôm đứa con nhỏ. Nhưng chồng cô không giống gã. Người đàn ông còn hơn gã gấp trăm ngàn lần…

Gã vẫn đang say. Vẫn lảm nhảm về những điều vô nghĩa. Chị lủi thủi một mình bên mâm cơm. Đứa con trai một tuổi xinh xắn như con gái.
Chị vẫn ngồi ăn một mình . Với cái bụng chửa vượt mặt.
Cô lại nghĩ gã không thích có thêm cái bụng ấy. Nhưng chị quyết tâm để đẻ, Đằng nào cũng lỡ rồi.
Chỉ cần chị cố gắng một chút thì sau này mọi cái đều ổn. Mặc xác gã .
Mặc xác những loại đàn ông chỉ biết say sưa với rượu.
Mặc xác những trận say nôn mửa đầy nhà.
Mặc hết.
Chị vẫn sống…
_ Ngữ ấy thà cô không có còn hơn…

......

Lần đầu tiên Hắn say. Hắn ở bên cô. Trong một cuộc nhậu.
Cô không biết uống. Cũng chẳng hứng thú ăn.
Nhưng Hắn thì hai thứ đó đều được. Hắn uống nhiều. Quá nhiều là đằng khác. Mặt Hắn đỏ lên. Tai cũng đỏ. Cả người cũng đỏ. Chân Hắn khẽ chạm vào chân cô dưới gầm bàn.Miệng hắn lại lẩm nhẩm.
Khi cô nhìn hắn. Thì miệng hắn lại lẩm nhẩm ba cái từ thiêng liêng . Anh yêu em.
Cô lắc đầu. Thật sự cô không muốn hắn say.

Cô bạn bảo có lần hắn say đưa nó về một đoạn. Hắn đi như thằng điên. Nghiêng bên này nghiêng bên kia. Phát khiếp.
Cô không thích loại đàn ông say. Thậm chí là rất ghét.
Cô không ưa những loại đàn ông thích nhậu nhẹt. Nâng ly lên , đặt ly xuống. Hết rượu lại đến bia.

Cái quán ăn quen thuộc lúc nào cũng đông.
Lúc nào cũng đầy ngắc ngứ người với người. Đông một cách đáng sợ. Ngột ngạt. Hắn cố làm dấu hiệu cho cô rằng hắn sẽ không uống nữa. Đàn ông kỳ lạ. Dường như không uống rượu họ nghĩ họ sẽ không là đàn ông.
Cô không cấm đoán . Nhưng nghĩ cái gì cũng nên vừa đủ. Không quá.
Hôm ấy hắn lại đưa cô về. Tay hắn đỏ rực. Dường như rượu quá nhiều làm hắn dị ứng. Hắn áp sát bên cô. Cô bỗng nhiên thấy rùng mình. Như muốn nôn
Mùi rượu. Mùi của đàn ông… Tất cả thực sự làm cô sợ.
_ Anh xin lỗi. Lần sau anh sẽ không uống thế này. Anh hứa.
Lại nhớ cái hôm hắn ghé sát môi cô . Cô đẩy hắn ra.
_ Anh uống rượu phải không ? _ Không anh uống từ sáng mà.
Từ sáng gì mà tối không hết. Chắc lại nói láo.
Nhưng dẫu thế nào cô cũng đẩy hắn ra.
Rồi quay đầu…
Có biết loại đàn ông say là em ghét nhất không anh ?

........

Anh bạn tôi không thích nhậu.
Nhưng thứ anh ta thích là đàn bà. Ngày đầu tiên gặp anh ta thế nào nhỉ? Tôi không nhớ lắm. Hình như anh ta đến rủ tôi đi caffe. Trông trẻ và đầy sinh lực.
Tôi không để ý lắm tới anh ta. Bởi thực sự chỉ coi anh ta như một người bạn. Một người bạn đúng nghĩa.
Anh bạn có một vợ và một đứa con gái. Nhưng hạnh phúc gia đình thì quá mong manh. Thế nên với một sức lực tràn trề anh có người đàn bà khác là chuyện thường.
Nói thế nào cho đúng nhỉ? Đàn ông thường bảo rằng khi vợ không đáp ứng đủ nhu cầu thì họ có quyền đi tìm nơi khác.
Trước đây tôi không bao giờ quan tâm đến những vấn đề như thế. Chuyện gia đình mỗi nhà mỗi khác.
Có người vợ chồng vẫn hạnh phúc nhưng sao họ vẫn có người khác? Chứ đừng nói là khi hai vợ chồng đã có mâu thuẫn. Mà đã mâu thuẫn bất kể vì vấn đề gì đàn ông thường xả stress bằng người đàn bà khác.
Còn đàn bà bằng việc đi mua sắm hay ăn uống, caffe.
Anh bạn hay bảo tôi
_ Bà mắc bệnh lãnh cảm à?
Tôi thường lảng tránh câu hỏi ấy. Anh ta luôn nghĩ một người đàn bà sống một mình mà không có người đàn ông nào hẳn là có vấn đề.Không thể nào bình thường.

Có thể anh ta quá chú trọng vào vấn đề nào đó. Tất nhiên rất tế nhị.
Nhưng tôi thường bỏ qua những vấn đề anh ta hay đề cập đến. Đàn bà không giống như đàn ông. Hay nói tỷ mỷ hơn nhu cầu của đàn bà không giống của đàn ông. Hay nói vớ vẩn hơn là mỗi người một khác.
Và tôi không quan tâm tới nhu cầu của ai cả.
Có thể tôi là kẻ yêu bản thân mình .
Sau này khi đã thân nhau. Anh ta thường hay kể cho tôi nghe về những người đàn bà anh ta gặp.
Yêu có. Không yêu có. Vì nhu cầu có. Vì tình yêu có.
Tất cả như một mớ bòng bong . Chỉ mới thoáng nghe thôi cũng sặc mùi tình ái.
_ Vợ ông biết không ?
_ Không biết chính xác. Chỉ đóan mò.
_ Tôi phục ông thật đấy.
_ Tôi còn phục tôi nữa là… Anh ta cười.
Tôi không thể nghĩ rằng anh ta còn có thể cười nổi.
Trong một thế trận mà có cả vơ con lẫn người tình… Ah ta quá phiêu lưu.
Được cái anh ta sống hồn nhiên và vô tư lắm.
Vô tư như thể anh ta nghĩ mỗi đàn ông được quyền có dăm bảy đàn bà.
Như ngày xưa thời vua chúa.
Lại nhớ đám bạn thời phổ thông rủ đến quán karaoke.
Lúc đến thấy mỗi thằng ôm một đứa con gái. Choáng . Mãi sau mới sực tỉnh ra. Một thằng bảo . Hát toàn đàn ông chán quá nên gọi mấy em vào hát cùng. Chứ có làm gì đâu
Đành vậy. Đàn ông…luôn có lỹ lẽ.
Mà tình yêu thì lại càng có nhiều lý lẽ hơn…
Vâng tôi thua…
Giống đàn ông không say vì rượu. Mà say vì đàn bà.

.......

Ngày xưa cô quen một người đàn ông tên Ý. Ý đẹp trai một cách lạ lùng. Lạnh lùng và bí hiểm.
Cô gặp Ý ở một quán Bar. Nơi bọn bạn hay kéo nhau ra đấy tán gẫu và thưởng thức nhạc.
Nói là thưởng thức nhạc bởi vì thật ra người ta kéo nhau đến đấy để nhảy. Nhưng cô lại không biết nhảy. Thành ra chỉ đến đấy xem người ta nhảy và nghe nhạc.
Ý thường đến một mình. Nhưng không bao giờ cô đơn.Xung quanh anh lúc nào cũng đầy bạn bè.Nhưng chưa bao giờ thấy anh đi cùng cô gái nào.
Một lần khi đang du dương theo một bản tình ca thì Ý đến bên .
_ Anh muốn mời em nhảy một bài.
Cô lưỡng lự. Thật sự bất ngờ. Giữa đám đông bao nhiêu người con gái xinh đẹp sao Ý lại chọn cô?
Thêm phút giây ngần ngừ nữa cô bảo
_ Em không biết nhảy.
_ Anh sẽ dạy em.
Không cầu kỳ. Không nhiều lời. Nhưng Ý thực sự cuốn hút cô
Cô nắm tay anh một cách đầy đầy hào hứng.
Hào hứng vì ánh mắt của mọi người xung quanh.
Nhất là với đám bạn đang nhìn vào hai người.
Anh đưa cô quay theo những vòng quay của anh.
Cô chợt nhận ra hình như mình gặp anh ở đâu đó. Người đàn ông có vẻ rất lạnh lùng. Nhưng bàn tay ấm áp vô cùng.
Cô ngả vào vòng tay anh. Cảm thấy như tim mình đang rung lên...

Ly cốc tai ban nãy giờ mới ngấm. Thứ rượu mạnh pha lẫn trái cây.
Cô chưa bao giờ uống được rượu.
Chỉ cần một chút rượu là đã cảm thấy lâng lâng.
Ý có vẻ uống nhiều. Nhưng không say.
_ Hình như anh ta thích mày. Đám bạn bảo .
_ Anh thích em. Hình như Ý nói vậy Cô cười.
Đàn ông nói thích chưa chắc đã phải là yêu. Mà cho dù yêu thì cũng là một vấn đề quá xa xôi...
Còn em?
Cô bảo Em chỉ thích Ý thôi. Nước Ý ấy. Em chỉ mơ ước được đến Ý thôi. Rồi bật cười ha hả.
Tan cuộc Ý xin số điện thoại của cô. Cô lắc đầu bảo _ lần sau gặp lại.
Ý dúi vào tay cô tờ giấy và dặn
_ Nhớ gọi điện cho anh.
Cô quay đầu đi.
Ngoài kia một người đàn ông đang đứng đợi. Người mà cô sẽ lấy làm chồng.

Sau này cô không gặp lại Ý. Cũng không gọi điện. Hoặc có thoáng nhìn thấy ở đâu đó. Nhưng chưa bao giờ dừng lại bên anh.
Sau này cô mới biết. Ý đã có vợ. Nhưng rồi lại chia tay. Và Ý mong gặp cô. Hình như Ý yêu thật. Nhưng tất cả đã muộn.Cô đã bước ra khỏi cuộc đời anh từ lúc nào.
Sau này cô đã đến nước Ý. Một mình Bỗng nhiên nhớ đến một người tên Ý.
Nhưng … tất cả đã xa rồi…

.......

Cách đây ba hôm cô nhận được một tin nhắn ở yahoo meseeger
_ Em có còn nhớ Ngày xưa và Bây giờ không ?
Cô ngỡ ngàng. Dễ đến gần 10 năm ấy nhỉ?
_ Ở 3m ý
Rồi một cái nick add rụp vào nick cô.
Sau đó trong Blog người ấy viết Anh vẫn chờ em …
Hơ hơ. Cô tự nhiên thấy buồn cười Ngày xưa thế nào ý nhỉ? Cô phải nhớ lại đã. Bởi thời gian lâu quá rồi…

Cô không thể nhớ nổi chính xác bài thơ ấy. Chỉ mang máng rằng.
Ngày xưa có một người con trai viết trên forum một bài thơ. Hình như tên là Bây giờ. Sau đó cô đối lại bài thơ ấy. Hai người cứ đối đi đối lại khá lâu. Cô không nhớ chính xác bài thơ đó. Chỉ láng máng rằng có câu Nếu không có ngày xưa Làm sao được bây giờ…

Sau đó họ có chat với nhau. Nhưng lúc đó cô ở quá xa. Vả lại rất khó có thể xảy ra một chuyện tình hư ảo.
Nếu họ không gặp nhau.
Bỗng nhiên mấy hôm trước người xưa ấy nhắn vào nick cô.
Lâu quá rồi khiến cô không nhớ nổi. Một người đàn ông cô chưa từng gặp. Chưa từng nhìn thấy.
Làm sao có thể nói có tình cảm hay không.
Nhưng cô chợt nhớ một cô bạn đã yêu đã đợi chờ. Đã hoang phí hơn 2 năm vào mối tình ảo. Mãi đến khi chia tay hai người vẫn chưa gặp nhau.
Cô đã quá chán ngán vào những kiểu tình yêu thế này.Bởi cô đang sống một cuộc đời thực.
Dù mỗi ngày cô vẫn lên mạng. Thậm chí vẫn nói chuyện với những kẻ cô chưa từng gặp bao giờ.
Thật và giả. Ngoài đời và hư ảo rốt cuộc có thể phân định được rõ ràng hay không ?
Chắc là khó !
Chỉ biết Bây giờ cô đã khác quá với ngày xưa mất rồi….

.....

Cô bạn ở Sài Gòn bảo . Hôm qua tớ và một cô bạn gái đi uống rượu đến 2h sáng
_ 2h sáng ? ở đâu ?
_ Giữa Sài Gòn.
_ Uống rượu gì ?
_ Rượu chuối hột. Phê lắm. Chỉ hai đứa. Say giữa đêm Sài gòn thật tuyêt.
Tôi chưa bao giờ say. Đôi khi tôi vẫn tiếc tại sao mình chưa từng biết say. Tôi cũng buồn cũng đau khổ. Nhưng tại sao tôi không thể dùng rượu để giải sầu.
Đợt trước mấy người bạn rủ đi ăn. Một anh bạn bảo em tập uống rượu đi. Mỗi ngày uống một tý có lợi cho sức khỏe. Tôi không tin. Nhưng thử uống. Hôm ấy hình như uống đến 5 chén nhỏ Wodka. Đầu đã thấy ong ong. Đến lúc trên đường về thì ngã vật ra.
Tôi không đứng nổi. Không biết có phải vì rượu không?
Nhưng quả thực chưa bao giờ tôi cảm nhận được nếu mình say sẽ thế nào? Có thật tuyệt như cô bạn tả hay không

Tôi từng thấy nhiều đàn bà uống rượu. Họ khác đàn ông ở chỗ chỉ khi nào đau khổ mới tìm đến rượu. Còn đàn ông vui hay buồn cũng thế. Rượu là sự giải khuây. Với họ là đàn ông là phải uống.
Tôi nhớ có vài lần tôi đi cùng anh uống rượu và ăn ốc. Anh rót cho tôi một chén nhỏ. Nhưng có khi tôi không uống hết chén ấy. Tôi không biết uống. Cũng chẳng thích mấy món nhậu nhẹt. Nhưng anh vẫn rủ tôi đi. Có hôm vào buổi tối. Có lẽ anh cần một người tâm sự.
Mà người như tôi hiếm lắm. Biết lắng nghe. Biết chia sẻ. Và cũng biết im lặng.
Bây giờ chúng tôi không còn đi cùng nhau nữa. Anh hay nhậu với đám bạn đàn ông.
Tôi vẫn thấy anh đâu đó. Uống say và chửi bậy.
Nhưng tôi chỉ mỉm cười. Anh không thuộc về tôi. Đơn giản thế.

......

Tự nhiên tôi muốn say một lần.
Một lần thôi cũng đủ. Muốn xem đất trời cuồng quay thế nào. Muốn chết chìm trong lòng ai đó.
Muốn…
Nhưng có lẽ chẳng bao giờ say nổi.
Bởi tôi dị ứng với tất cả các thể loại rượu.
Trừ Baleys!


Tramy's blog

Cho một nửa yêu thương

"Đã đi qua nửa cuộc đời
Trái tim vẫn đập như thời trẻ con..."


"Tặng ông xã yêu thương"



Mình đã qua rồi cái tuổi mộng mơ

Chỉ có tình yêu vẫn xanh tươi màu lá

Hương lửa mặn nồng giúp chúng mình vượt qua những ngày đông buốt giá

Cuộc sống thăng trầm mình vẫn tay trong tay

Hạnh phúc nào chẳng trải qua ngọt, bùi, đắng, cay

Với anh và em, chúng mình còn có thêm khoảng cách dài thương nhớ

Ta vẫn nghĩ về nhau dù hai đầu cách trở

Không gian xa, tình yêu lại thật gần...

Anh là hơi thở mùa xuân

Dịu dàng, ấm nồng hương nắng mới

Em, giọt sương mai ngập ngừng bối rối

Tan giữa đời anh...

Hạnh phúc dâng trào trong ánh mắt long lanh

Ngọt ngào mùa ân ái.


Thuonghuyen's blog

Thứ Tư, 21 tháng 4, 2010

Nhớ mẹ

(Viết cho những ngày xa mẹ)
Trình bầy : Phương Quỳnh

Đêm Phương Nam âm thầm nhớ mẹ
Ngóng mây trời gọi khẽ Mẹ ơi!
Ước về nơi ấy xa xôi
Xót lòng con trẻ lệ rơi nhạt nhòa

Lo mẹ hiền, quê nhà rét mướt
Bệnh tật nhiều thang thuốc quanh năm
Mái đầu giờ đã hoa râm
Trải qua mấy bận thăng trầm, đớn đau

Cả đời mẹ dãi dầu mưa nắng
Bao tháng ngày lo lắng cho con
Giờ đây sức khỏe hao mòn
Con xa...mắt mẹ mỏi mòn ngóng trông!

Mẹ có biết con mong và ước
Đến ngày về để được mẹ yêu
Lớn rồi vẫn muốn nuông chiều
Muốn ôm mẹ nữa, muốn nhiều ...mẹ ơi!

Haiyen's blog

Hà nội trong em

Em vẫn thường thấy Hà Nội trong mơ
Thấy mùa xuân vườn hoa đào thắm nở
Anh có nghe không, trong ấm êm ngọn gió
Cả một trời thương nhớ đất Thăng Long.

Hà Nội bây giờ không biết có lạnh không?
Anh có buồn khi đêm về trở gió
Sóng Hồ Tây, nỗi nhớ em trong đó
Thu qua rồi …hàng sấu có xôn xao?

Hà Nội trong em, vẫn nỗi nhớ ngọt ngào
Vẫn như thể mãi bên anh chiều đông ấy
Chùm hoa sữa hương nồng nàn đến vậy
Anh giấu chờ, cài lên suối tóc mây.

Hà Nội – Tháng mười – rợp bóng cờ bay
Ta nới rộng vòng tay đón chào Thăng Long ngàn năm tuổi
Em sẽ về cùng anh vui lễ hội
Tháng mười này, anh nhé, đợi chờ em!

Thơ Hải Yến
Đã được Thi Bảo Phổ nhạc
Và Phương Quỳnh thể hiện


Haiyen's blog

Thứ Ba, 20 tháng 4, 2010

Chàng khờ.

Không phấn sao má em hồng

Sao môi em thắm cho lòng ngẩn ngơ?

Trước em tôi như thằng khờ

Chân tay như thừa chẳng biết để đâu

Tháng mười liệu có mưa ngâu?

Để cho có cớ gần nhau một lần

Cách em có một bước chân

Mà sao cứ ngỡ nghìn trùng xa xôi

Giời ơi! Sao chẳng thương tôi

Không mưa chẳng nắng! Trêu ngươi tôi à!

Bước thêm bước nữa...Hay là....


Thugiang's blog

Tuổi thơ em


Em đi qua một thời xa vắng
Con dế nào đưa đàn lên thổn thức
Ngày bến sông tiễn sáo đi lấy chồng
Viên sỏi nhỏ úm ba la điều ước
Chuyện cổ tích mãi nằm im hé mắt
Gió rêu rao hát đồng dao ngọt ngào
Mơ cánh diều thơ ấu bay xa tít
Mơ con thuyền ngược lại dòng thời gian
Chùm hoa dại vẫn nở hoài tìm mãi
Nở bao mùa tím biếc tuổi thơ em
Hoàng hôn về trên sông cũng tím ngắt
Thương lắm ngày xưa mắt em dõi nhìn
Cho em về nơi mắt mẹ mỏi mòn
Chờ bàn tay chải tóc con đến lớp
Có vết chân cha trên đường đi học
Theo dòng sông chở nỗi buồn đi đâu
Em mang theo tuổi thơ cùng năm tháng
Những vần thơ ngọng nghịu về mẹ cha
Tuổi thơ ơi... manh áo mẹ không lành
Những bữa cơm cha ăn sao vội vã
Đã qua rồi sao mơ hồ bật khóc
Cây bàng già bao mùa chua chát rụng
Vĩnh biệt cha lành yên giấc ngủ nhé
Con sẽ về ước phép mầu tuổi thơ
Xin tạm biệt tuổi thơ đầy hoa nằng
Cổ tích xưa còn hé mắt nhìn không
Quả thị thơm có cô Tấm dịu hiền
Ngày cha mẹ có nhau, con có tuổi

Dieucam's blog

Bất chợt

Có những ngày bất chợt nhớ đến anh
Em thấy lòng mình bâng khuâng quá đỗi.
Đôi mắt anh sao nhìn xa vời vợi
Giọng nói anh sao quá đỗi ngọt ngào
Có những khi bất chợt thấy nao nao
Thèm được nghe giọng anh dù chỉ trong giây phút
Khoảnh khắc ấy làm anh gần em một chút
Và xua tan cái giá lạnh mùa đông
Chẳng biết nơi ấy anh có nhớ em không?
Có bất chợt thấy lòng mình cũng thế?
Dù biết rằng chẳng bao giờ có thể
Ở bên nhau trong suốt cuộc đời
Dẫu biết rằng mỗi đứa một nơi
Bởi mình quen nhau chỉ là qua net
Thế mà cũng nhớ nhung da diết
Dù chưa một lần ta gặp mặt nhau
Có những lần em bất chợt thấy đau
Bởi vì nhớ đến anh thôi đấy
Anh nơi nào có biết chăng không vậy?
Có nhớ về em khi bất chợt thế này?

TraMy's blog

Con xin lỗi mẹ

Mẹ ơi!
Con biết mình có lỗi
Làm mẹ buồn vì nặng nỗi thương con
Lời con nói chưa đủ ý vuông tròn
Việc con làm vẫn còn ngu ngơ lắm…

Nhưng:
Mẹ nhìn kìa phía chân trời xanh thắm
Quê hương mình-thương-nhớ lắm mẹ ơi…!
Sao phải sống kiếp đời chơi vơi???

Không!
Con phải tìm lối cho đời thêm ánh sáng !
Một ngày mai con xuống nến đò ngang
Mẹ ở lại tràn lan bao nỗi nhớ
Hơn nửa đời người chưa hết bơ vơ!?
Lòng con rối như tơ trời ngàn mối
Xa mẹ rồi con nhớ lắm mẹ ơi!
Lòng mẹ buồn ….lòng con cũng tả tơi
Như ai xé…ai cào…ai xát…
Gịot nước mắt nào chẳng mặn chát …mẹ ơi!

Con xin mẹ… Con xin mẹ …lần này thôi
Một lần cuối trái lời …mẹ nhé!
Mẹ đừng buồn con sẽ bẻ khổ đau
Dẫu thất bại con vẫn ngẩng cao đầu
Con dám làm dám chấp nhận bể dâu!
Con xin mẹ!
Con xin mẹ… đừng sầu…!
Lòng mẹ buồn con cũng có vui đâu???

Chẳng ai cho con phép nhiệm màu
Con sẽ tạo để bẻ ngang đầu thằng nghèo đói!
Quyết tâm này sáng rọi bước con đi
Con xin mẹ bớt chút nghĩ suy
Mẹ gữi gìn đón huy hoàng con nhé!

Heoconlonton's blog

Người đàn bà cô đơn

Người đàn bà gặm nhấm cô đơn
Bằng những giọt cà fe đắng

Trong đêm khuya êm đềm vắng lặng
Ánh mắt chị buồn bã hắt hiu.

Những bước chân ai vội vã liêu xiêu
Trượt dài trong đêm tuyết rơi phủ lối

Người đàn bà thở dài bối rối
Giọt caffe tí tách cả đêm thâu

Không biết những bông tuyết bay về đâu
Nỗi cô đơn dường như còn ở lại

Nhấp caffe trên đôi môi tê dại

Tự hỏi rằng bao giờ mới hết mùa đông?


TraMy's blog

Em xin

Ra sân ngắm lớp sương rơi
Xoè đôi tay giữa bầu trời em xin

Em xin sắc tím bìm bìm
Thức hồn lưu lạc đắm chìm mộng xưa

Em xin vị ngọt trái dừa
Hoà tan cay đắng chát chua cõi lòng

Em xin nhiều sợi nắng hồng
Để xua lạnh lẽo tiết đông héo sầu

Em xin Trời phép nhiệm mầu
Bao nhiêu mơ mộng ước cầu hiển linh

Em xin một sợi tơ tình
Đời nên đôi lứa có mình có ta


Trangmuon's blog

BIỂN MÙA ĐÔNG

Hôm nay em đến biển mùa đông
Gió nhẹ trời xanh rực nắng hồng
Vẳng tiếng rì rào ngàn ngọn sóng
Bờ cát trải dài rộng mênh mông

Một vòng em dạo biển mùa đông
Tia nắng lung linh sưởi ấm lòng
Tóc xoã bờ vai đùa với gió
Ngắm nhìn thuyền nhỏ lướt thong dong

Nỗi lòng em gửi biển mùa đông
Gửi bao ngày đợi cảnh chờ trông
Gửi bao đêm ngóng niềm khao khát
Gửi cả đắm say nỗi nhớ mong


Trangmuon's blog

NGƯỜI ĐÀN BÀ KHÓC, CƯỜI CÙNG MƯA

Người đàn bà ngồi ngắm mưa bên ô cửa sổ
Đêm chơi vơi
Cõi lòng chơi vơi...
Một...Hai...Ba người đàn bà bắt đầu ngồi đếm
Giọt thời gian hờ hững
Chẳng chịu chui qua cái ô cửa đã ố vàng
Để người đàn bà cứ lặng lẽ miên man
Thả hồn vào kí ức...

Nước mắt rơi tự lúc nào người đàn bà không hề hay biết
Chỉ thấy trước mắt mình xanh, đỏ, tím, vàng những ảo ảnh vây quanh
Mưa mỗi lúc một nhanh
Tiếng đếm thưa dần...người đàn bà mệt mỏi...

Mưa quá vô tình
Chẳng để ý gì đến người đàn bà đang run lên vì lạnh
Mặc đêm tối đen đặc quánh
Mặc cái lạnh đang dần thấm vào tim
Cố mở to đôi mắt người đàn bà thách thức màn đêm
Thêm một nét quầng thâm trong đôi mắt cũng có sao đâu người đàn bà nghĩ vậy

Một chút phấn thoa lên sáng mai sẽ chẳng có ai nhìn thấy
Đêm qua có một người đàn bà cười, khóc ...cùng mưa


Thuonghuyen's blog

HÀ NỘI TRONG EM


Em vẫn thường thấy Hà Nội trong mơ

Thấy mùa xuân vườn hoa đào thắm nở

Anh có nghe không, trong ấm êm ngọn gió

Cả một trời thương nhớ đất Thăng Long.


Hà Nội bây giờ không biết có lạnh không?

Anh có buồn khi đêm về trở gió

Sóng Hồ Tây, nỗi nhớ em trong đó

Thu qua rồi …hàng sấu có xôn xao?


Hà Nội trong em, vẫn nỗi nhớ ngọt ngào

Vẫn như thể mãi bên anh chiều đông ấy

Chùm hoa sữa hương nồng nàn đến vậy

Anh giấu chờ, cài lên suối tóc mây.


Hà Nội – Tháng mười – rợp bóng cờ bay

Ta nới rộng vòng tay đón chào Thăng Long ngàn năm tuổi

Em sẽ về cùng anh vui lễ hội
Tháng mười này, anh nhé, đợi chờ em!


Thơ Hải Yến
Đã được Thi Bảo Phổ nhạc

Và Phương Quỳnh thể hiện

Haiyen's blog

Thứ Hai, 19 tháng 4, 2010

Hạnh phúc

Người ta bảo hạnh phúc
Chỉ khi đang yêu nhau
Còn sau khi đã cưới
Hạnh phúc ôi còn đâu?

Nhưng em thì em bảo
Khi yêu mình hạnh phúc
Khi cưới hạnh phúc hơn
Và hạnh phúc ấy còn
Suốt đời và vĩnh viễn

Hỡi người em yêu mến
Có biết chăng lòng em
Theo anh trong tiếng hát
Trong vần thơ tươi mát
Trong ánh mắt đắm say
Khi âu yếm vòng tay
Trong nụ cười hôm nay
Và đêm, ngày, năm, tháng
Trong duyên tình lãng mạn
Trong tương lai đang chờ…

Người ta bảo hạnh phúc
Chỉ khi sống bên nhau
Còn khi người đã khuất
Hạnh phúc ôi còn đâu?

Riêng em thì em bảo
Khi sống mình hạnh phúc
Khuất người em đớn đau
Nhưng tình yêu thẳm sâu
Còn suốt đời vĩnh viễn

Hỡi MQ sớm khuất
Có biết chăng lòng em
Theo anh trong khao khát
Trong tiếng ai thầm nhắc
Cho vần thơ dào dạt
Muối nêm đời bình yên
Trong tình ca dịu êm
Của vô tình năm tháng
Trong nỗi đau thầm lặng
Trong nhớ thương vô bờ…

Hominhquang's blog

Ngủ ngoan nào, đừng ghen!

Em ơi anh chỉ là
Nắm tro trong bình nhỏ
Nhưng hồn anh soi tỏ
Bên em từng bước đi

Thắm thiết tình phu thê
Xa nhau đành không nói
Anh hãi hùng bối rôí
Chia tay nào sót xa

Anh tưởng tháng ngày qua
Đã nằm yên nhắm mắt
Thì thôi lòng thổn thức
Nào ngờ buồn hơn xưa

Thế giới kia hồn ma
Anh vẫy vùng siêu thoát
Chốn thiên đường muôn sắc
Em ở đâu quá xa?

Anh ao ước riêng ta
Vẫn ngày xưa ao ước
Một chốn riêng hạnh phúc
Chỉ có em và anh

Sao em cứ lặng thinh
Mắt buồn nhìn không nói
Em có còn trông đợi
Ngày chúng mình bên nhau?

Chỉ một thoáng không lâu
Quanh bên em nhẹ lướt
Hơi thở ai phảng phất
Là anh buồn tái tê

Chỉ cần em vụng về
Câu thơ tình trăn trở
Là tim anh nức nở
Lo em buồn đơn côi

Đừng yêu đừng yêu ai
Cuộc đời không còn dài
Hãy thề đi son sắt
Yêu anh, yêu anh thôi!

Anh đã chết em ơi
Còn nguyên lòng ích kỷ
Mang nặng tình chung thủy
Em lặng nhìn xa xôi

Có quí ai anh ơi
Không hơn đâu tình bạn
Ngồi bên nhau lãng mạn (?)
Câu chuyện phàm, thế thôi!

Em đùa chêu em cười”
Hãy coi mình như bạn
Là …đàn ông giống bạn
Không bằng lòng? Good bye!”

Riêng có lần thương ai
Trong nỗi đau đơn chiếc
Vợ chết rồi ly biệt…
Em bên người…ngỡ …anh

Giả dối không? khai nhanh
Nhân từ ai cần đấy (!?)
Một thoáng choàng tỉnh dạy
Biết lỡ nhầm, vô duyên…

Anh đừng vội nổi ghen
Khi lòng em tự bạch
Vô tình, mà có thật…
Bởi em còn yêu anh

Cuộc đời dù trôi nhanh
Hay lững lờ trôi chậm
Em không hề ân hận
Đã yêu anh trọn đời

Chẳng cần hỏi ông trời
Nhân duyên sao vội vã
Đường chia đôi hai ngả
Mình vẫn còn tìm nhau

Xin đoạn tuyệt nỗi đau
Mắt em thôi buồn khóc
Nhân tình đâu day dứt
Không ồn ào chia tay

Nhớ nhung cứ vơi đầy
Bồi hồi theo kỷ niệm
Giữ trái tim sáng thiện
Quên đời mình quạnh hiu

Anh ở xa phiêu diêu
Hồn bay cùng mây gió
Lời ru thầm xin nhớ
Ngủ ngoan nào, đừng ghen!

Hominhquang's blog

Diệu vợi trăng thơ


Dang tay ôm cả đất trời

Hương thơ ai có theo người tỏa lan

Còn đâu gió mát trăng thanh

Bóng thơ sao đã làm thinh xa người?

Long lanh hai giọt sương trời

Rơi trong đêm lạnh rối bời lòng ai

Tình thơ dong duổi đêm dài

Chảy theo vô tận nhớ hoài sắt son

Vì chưng chẳng một thế gian

Ván cờ đành dở cuộc tàn buồn tênh

Thơ duyên cũ đó mông mênh

Tình ơi nước mắt trong mình hóa thơ… …


Trăng ơi chớ có hững hờ

Lách qua khe cửa thơ chờ trăng lên

Cây đa ngồi chú Cuội hiền

Lim dim đôi mắt ngắm duyên chị Hằng

Hỏi ai có vượt ngàn trùng

Rời thiên đường đó về cùng say thơ

Hỏi ai còn nhớ ước mơ

Chốn riêng để sống chỉ ta với mình?T

răng ơi sương sớm đang rình

Đọng lên đôi mắt in hình bóng xưa…


Hominhquang's blog

Một chút lành lạnh...


MẤY HÔM TRỜI TRỞ LẠNH, TỪNG ĐỢT GIÓ NHẸ THỔI VỀ,
ĐƯA TAY KÉO VẠT ÁO CHO NGƯỜI ẤM HƠN,
CHỢT NHỚ CÂU
" THÁNG GIÊNG RÉT ĐÀI, THÁNG HAI RÉT LỘC, THÁNG BA RÉT NÀNG BÂN".
BỖNG
NGHĨ THỜI BUỔI NÀY CÓ CÒN AI NGỒI ĐAN ÁO CHO CHỒNG NỮA KHÔNG NHỈ? HIHIII!RÉT
LÀM MÌNH NGHĨ LAN MAN, LÒNG BỖNG NHƠ NHỚ, NHUNG NHUNG THẾ NÀO ẤY.
TẠI CÁI RÉT NÀNG BÂN CHĂNG ??? HIHIIIII!


Rét Nàng Bân!

Chưa từng hò hẹn, yêu thương
Mà sao lòng cứ vấn vương tới người
Khi anh mắt, khi nụ cười
Cả khi người nói những lời vu vơ …

Ơ kìa! Cũng thật lạ chưa
Phải là một phút dại khờ đó chăng ?
Hay là cái rét Nàng Bân
Hay là còn nhớ chút xuân muộn màng …!

Chúc cả nhà mình vui, tuần mới an lành, hạnh phúc nhiều


Thaonguyenxanh's blog

Những điều tưởng chừng như vụn vặt ( 4 )

Anh thích Mu .
Còn em không rõ ràng thích một CLB nào cho ra hồn. Nói chung em yêu bóng đá theo cái kiểu rất ngớ ngẩn. Thích đội tuyển. Thích Ý. Và thần tượng Totti.

Khi giải C1 bắt đầu em không mấy quan tâm. Còn anh chẳng bỏ trận nào.Mãi cho đến bây giờ . Khi vào tứ kết. Những CLB đã lần lượt ra đi. Chỉ còn lại 8 đội thì em mới bắt đầu để tâm.

Anh thì vẫn ôm Mu không thay đổi. Còn em thì mắt nhong nhóng xem CLB nào còn sót lại của Ý thì ôm. Và tất nhiên đó là Inter.
Tối nay Inter sẽ đá với Moscow. Em hy vọng là Inter sẽ thắng.
Tối mai Mu sẽ đá với BM lượt về. Nhưng em lại không ủng hộ anh.
Không hiểu sao em biết nếu Mu thua anh sẽ khóc.
Nhưng em vẫn quyết tâm đến cùng không ủng hộ MU.
Không biết tại sao? Hay là em ghét anh rồi nhỉ?

............


Mùa này người ta gọi là Mùa nhớ
Còn em nhớ anh gọi nó là Mùa vội.
Mùa vội cái gì cũng vội. Sáng mới mưa phùn ẩm ướt. Trưa đã nóng oi ả. Chiều lại vội vàng se lạnh. Như mùa đông.
Mùa vội nên lúc nào em cũng vội. Hôm đi làm cứ nghĩ trời nóng không mang theo áo khoác. Thế là chiều về co ro trong chiếc áo mỏng manh.
Mưa sụt sùi như thương khóc. Mặc áo mưa cũng dở . Mà không mặc thì sợ ướt.
Mà vội quá chả kịp mang áo mưa. Thế nên hôm nọ vừa để chống rét vừa để tránh mưa em mặc cái áo chống nằng.
Buồn cuời anh nhỉ?

............

Tháng tư đi đâu cũng bắt gặp hoa loa kèn. Thực ra từ độ cuối tháng 3 hoa loa kèn đã nở rộ. Chạy lên chợ hoa Quảng Bá đã thấy tràn ngập một sắc trắng xanh.
Nhưng em vẫn muốn dành cho tháng 4 là tháng của loài hoa em yêu.
Có lẽ chẳng ai biết em lại thích hoa loa kèn đến thế. Thích đến độ ngày lễ nào cũng muốn có hoa loa kèn để cắm. Thích đến độ ngày sinh nhật tha thiết mong muốn được người ta tặng hoa loa kèn.
Còn anh thì dửng dưng với loài hoa này.

Dửng dưng như là nghĩ mình không thích thì người mình yêu cũng không cần phải thích.
Rõ ghét !
Cũng chả hiểu tại sao nhiều lúc thấy yêu anh ghê gớm. Nhiều lúc lại ghét.
Hôm nay cô bạn bảo
Tối qua không ngủ được vì giận nhau với chồng. Mà lạ lắm nhé. Nhiều hôm thấy yêu chồng ghê gớm. Nhiều lúc nhìn thấy mặt chồng chỉ muốn vả cho vài cái. Ghét lắm ý.
Nhiều hôm chán xách xe lang thang buổi sáng xong về nhà nhìn chồng lại thấy yêu.
Nó bảo em> mày thấy lạ không ? Chẳng hiểu tại sao. Nhưng sự thực là như thế đấy…
Ừ có lẽ nó cũng giống em . Nhiều lúc nhớ anh yêu anh thế. Vậy mà nhiều lúc thấy mặt chỉ muốn… à không không đánh anh đâu. Chỉ thấy chán ngắt thôi.
Mà chán thì tốt nhất đừng gặp mặt nhau cho xong. Thế thôi…

..........

Quán Kichi kichi.
Cái tên nghe lạ hoắc.
Nghe có vẻ âm hưởng của món ăn Nhật.
Người bạn từ nước ngoài về rủ đi ăn lẩu. Mã mây Kichi kichi nhé. Ừ thì đi. Ăn ở đâu món gì chả được.
Thế là ba người kéo nhau đi.
Lại nhớ lần chị ở Sài gòn ra. Chị gọi thêm anh bạn quen đến đón hai chị em từ khách sạn.
Cũng ba người kéo nhau đến quán Ngon.
Hôm đấy cũng buổi tối. Chiếc xe Jep anh chàng mới mua. Anh chàng muốn đi quán xa để thể hiện tốc độ.
Nhưng cô bảo đường Láng Hòa lạc thì xa lắm. Thôi ra Ngon cho gần. Quán Ngon ở ngay Phan Bội Châu.

Ăn xong còn có thể la cà caffe cà fáo một tý. Không muộn mất. Chả hiểu sao dạo này cô hay lo về muộn.
Có lẽ tại cái xe máy không có chỗ gửi nếu không về sớm.
Kichi kichi hôm ấy cũng ba người.
Một quán ăn lẩu băng chuyền. Rất thú vị.
Cô chưa đến đây bao giờ. Nên lần đầu tiên đến cái gì cũng lạ lẫm.
Đầu tiên kiếm một chỗ ngồi đã có nhân viên vào bảo phải mua vé chỗ.
Cái vé này 10 nghìn một người. Mua là để giữ chỗ .
Chứ lúc ăn xong tính tiền thì được trừ lại.
Cô hỏi ăn thế nào? Tính tiền thế nào? Bởi mỗi quán có một kiểu ăn và tính tiền khác nhau.
Như lần trước cũng ba người đi ăn lẩu. Một quán lẩu Nấm ở Triệu Việt Vương.
Ba đứa vào chẳng biết ăn kiểu ở quán này. Cứ nghĩ như những quán khác. Gọi một nồi lẩu là xong.
Nhưng quán đó gọi một nồi nước tính tiền riêng. Gọi thêm mỗi đĩa để nhúng vào lẩu lại tính tiền riêng.
Kichi kichi này lại khác nữa. Một suất ăn là 118 nghìn đồng chưa tính thuế. Rồi ăn thoải mái. Chỉ có tiền nước uống là riêng.
Ban đầu họ sẽ cho bạn một nồi nước lẩu. Nước cũng có vài loại.Loại cay kiểu Thái. Loại không cay …
Bạn sẽ chọn một hay hai loại nước đó.
Còn các đĩa thức ăn được đặt trên băng chuyền. Nó cứ lần lượt chạy qua và bạn sẽ tha hồ lựa chọn.
Ăn bao nhiêu cũng được. Thoải con gà mái.
Anh bạn ở nước ngoài về ăn nhiệt tình.
Nhiệt tình y như một người cô quen biết. Nấm ở đây thì có mà ăn tha hồ. Hết đĩa này có đĩa khác.
Nhìn cái vẻ ăn nhiệt tình của anh ta cô cứ cười rũ rượi. Cô nhấc hết đĩa thịt này đến đĩa thịt khác. Từng chồng đĩa chồng cứ ngày một đầy lên.
Bọn nhân viên lại phải bê bớt ra. Nếu không thì bàn không có chỗ để mất.

_Ăn đi ăn đi chứ. Có mất thêm tiền đâu mà sợ.
Anh chàng ăn nhiệt tình lại nhắc nhở.
_Chắc chúng nó lỗ vì bọn mình mất. Cô thì khoái ăn rau và nấm.
Chưa bao giờ cô thấy một buổi đi ăn mà cười nhiều đến thế. Cười vì cứ như ăn không mất tiền. Nhưng thực ra là có mất. Chẳng qua là nó không tính tiền từng đĩa mình lấy. Cho nên thấy thú vị.
Và cứ ăn…cho đến khi cái bụng không thể nào chứa thêm nữa.
Một anh chàng quản lý chạy ra bảo Nhà hàng đang trong thời kỳ khuyến mại. Nếu các anh chị ăn 5 suất sẽ được một suất không mất tiền. Hôm nay anh chị ăn 3 sưất chúng tôi sẽ ghi điểm vào phiếu thì lần sau nếu hai người đến ăn thì chỉ cần trả tiền một suất. Cô ngó nhìn thấy hay hay.
Cầm phiếu và nghĩ … người nhiệt tình nào ăn đến đây ăn mới đã.
Bỗng nhớ … Mùa này có phải mùa nhớ không nhỉ?

.......

Đám đàn bà hay tụ tập ở quán trà ấy.
Mà phần lớn toàn là đàn bà độc thân. Chủ quán trà đã quá quen với những khuôn mặt nhầu nhĩ. Thì rõ ràng nhẫu nhĩ. Bà nào cũng một hoặc hai đứa con rồi.
Khá lắm mới có bà độc thân một cách đúng nghĩa. Chưa lấy chồng lần nào.
Đám đàn bà cô đơn hay gặp nhau ở chỗ ấy. Cái chỗ dễ ngồi tiện lợi. Mệt có thể nằm lăn ra. Tự nhiên như người nhà. Đám trông quán quá quen với các chị.

Thỉnh thoảng cũng có tụ họp với cả đàn ông. Nhưng phần lớn thì là vì có sinh nhật ai đó. Hay họp hành quyết định vấn đề gì.
Còn lại phần lớn là đàn bà. Mà lại là cô đơn.
Đám đàn bà thuộc một hội nào đó. Mà cũng có thể tham gia nhiều hội. Có người có nhiều thời gian. Có người không rảnh đến mức gọi cái là ra ngay được.
Gặp nhau kiểu gì cũng hỏi nhau vài câu đại loại
Dạo này có gì mới không ?
Có anh nào chưa?
Mà anh gì anh gì thế nào rồi?
Lấy đi còn kén chọn gì…
Đại loại thế xong rồi cười ngất cả với nhau.
Nếu không cười thì mặt còn nhầu nữa. Nhìn khiếp lên được.
Thế nên cứ phải cười.
Vô tư trên moị nỗi đau khổ…

........

Sáng nay chị bảo cô
Này tối thứ 7 anh ta hẹn đi chơi em không đi anh ta hỏi chị Nó có bồ rồi hả ?
Cô cười.
Thứ 7 đi chơi hát karaoke thì cũng thích
Nhưng tự nhiên ngại đi đâu buổi tối thế
Tối nào cũng phải về sớm.
Lo là lo cái chỗ để xe. Chứ còn người thằng nào vác cho là tốt.
Cô cười ha hả. Anh chàng chạy mất rồi.
Tại em ý
Chị nhìn cô. Cô nhìn chị.
Thế là mất rồi à? Thôi chắc là không có duyên chị ạ…
Chả sao. Cô cũng chả thấy mong gì…
Mùa này là mùa nhớ. Nhưng có phải ai cũng nhớ đâu

…...

Đường phố. Bụi và tắc đường liên miên.
Ngày nào cô cũng phải chạy qua đoạn sông bốc mùi thối hoắc. Màu nước đen xì khủng khiếp.
Cảm tưởng ngã xuống đấy không chết vì nước . Mà chết vì bẩn.
Đoạn đường mà cứ cuối tháng thịt chó lại được bày ra phơi phới mời chào khách đi đường. Rồi có chiếc xe nào lỡ nhịp là bị lôi vào quán nhậu ngay.
Ngày nào cũng đi qua. Con đường quá quen thuộc. Bụi bặm và bẩn thỉu. Ngày nào cũng chen lấn. Hầu như ngày nào cũng bị chiếc xe nào đó phía sau húc vào một tý.
Mỗi ngày một tý đến nỗi cái biển xe lõm sâu lại. Cong vênh váo.
Cái biển số có hôm còn súyt rơi mất . Vì đã long hết cả đinh ốc vít.
Hôm đấy cô lại phải nhờ thằng trông xe lấy ốc khác vít chặt lại. Nếu không chả mấy chốc mà cái biển xe đi mất.

Ngày nào cũng dừng trước đèn đỏ. Đoàn người ứ lại các ngã tư. Rồi đèn xanh chưa kịp bật thì đám người phía sau đã kéo còi inh ỏi
Đi đi …Họ giục.
Cứ như là chậm một tý thì họ mất đi vài triệu. Mà nhanh một tý cũng có được đồng nào đâu. Sao mà vội thế. Lại chen nhau cố vượt. Khiếp quá đi được.
Ngày nào cô cũng phải nhăn nhó mặt mày. Ngày nào cũng nhường cho một vài người vượt trước.
Thôi mình sức yếu đi chậm một tý cho an toàn. Báu bở chó gì mà vượt nhanh.

Hôm đường tắc mấy chú công an đứng bên trường chỉ chỏ. Đèn đỏ vẫn vẫy cho đi. Cô vừa đi thì bị ngay thằng bên kia chửi. Cô bảo Ơ công an bảo đi mà. Thằng bỏ mẹ vẫn chửi.
Bà bên cạnh bảo Phải tay tôi tôi chửi bố nó lên. Chứ chị để yên thế à? Mình được quyền đi cơ mà.
Cô im im chả nói gì. Thôi nhịn tý cho nó lành. Chứ cái kiểu húc nhau một tý lại dừng lại chửi nhau thì có mà tắc thêm đường.
Mà dân Việt Nam chán thật. Đâm nhau cũng dừng lại xem. Chửi nhau đánh nhau cũng bu lại xem. Đường đã chật. Mỗi người dừng một tý là chết rồi. Có mà còn lâu mới thông

Đường mỗi ngày làm rộng ra mà chẳng bao giờ hết tắc.
Dự án xây tàu điện ngầm, xây cầu vượt, xây đủ thứ…
Cô lại nhớ đến cái vụ chặt hết các cây cổ thụ ở Hà đông. Để thay vào đó một loạt cây mới cho đồng loạt.
Và những dự án về sơn các nhà mặt phố… Dự án… cho ngày kỷ niệm 1000 năm Thăng long Hà nội.
Dự án nào cũng có vẻ vĩ đại. Nhưng dự án nào mới thự sự là thiết thực ?
Mà thôi nói làm gì. Cứ có dự án là có người được ăn tiền rồi.
Mà ai ăn tiền cần gì biết. Mình là dân đen biết nhiều… khổ lắm !


...............


Cuối tháng 4 sẽ có nhiều ngày lễ được nghỉ. Ngày Giỗ Tổ Hùng Vương. Ngày 30.4 , mồng 1 tháng 5.
Nhiều ngày nghỉ là lại nghĩ đến đi đâu đó.
Ở nhà làm gì nhỉ? Buồn chết được.
Mà lang thang tầm này…
Mùa vội nên cái gì cũng thấy vội. Và mệt mỏi…
Ước gì …


Tramy's blog

ĐÀ NẴNG VÀO XUÂN

Chiếc cầu cong anh bắc giữa đôi dòng
Để tình mình không còn là cách trở
Cứ mỗi bận đứng bên ni nhìn qua bên nớ
Thành phố thật gần mà anh lại quá xa...

Cách một chuyến phà mà ngại ngần chẳng dám bước qua
Em như cô gái nhà nghèo tự ti về thân phận
Choáng ngợp trước tình yêu anh nên rụt rè bẽn lẽn
Chỉ sợ mình chẳng xứng lứa vừa đôi...

Ngày anh về
Anh mang theo niềm tin bằng những nhịp cầu vững chãi vượt trùng khơi
Biến giấc mơ em chẳng còn là khát vọng
Em đổi thịt, thay da, má hồng, môi thắm
Hừng hực sức sống tuổi hai mươi...

Để hôm nay
Em tự hào đi bên anh ngắm Biển, ngắm Trời
Nghe thành phố chuyển mình trong tiếng còi tàu rộn rã
Nắm chặt tay anh bỗng thấy lòng mình xao xuyến lạ
Hạnh phúc tương lai đang đến thật gần
Trời đất giao mùa Đà nẵng đón chào Xuân.


Thuonghuyen's blog

TUỔI HỒNG


TẶNG TRẦN QUANG HẠ


Cứ mỗi lần nhớ lại chuyện ngày xưa
Em mỉm cười " sao vô tư đến thế"
Xưa mến nhau giờ có bao chuyện kể
Mười sáu năm rồi mà ngỡ mới hôm qua

Anh gởi quà, mấy chiếc kẹo tặng người ta
Mà lén lút sợ chị la nên đành giấu
Em còn khờ, trẻ con nên tính xấu
Nhận quà rồi, ăn chẳng ngó đến anh

Nhà mình nghèo, chung vách lá mong manh
Đến mùa mưa, gió lùa vào lạnh buốt
Hai chúng ta đều có chung mộng ước
Học thành tài, thoát khỏi cảnh hàn vi

Mình bên nhau trong suốt cả mùa thi
Những trang sách chuyền tay nhau còn ấm
Để giờ đây tuy sống trong nhung gấm
Có thể nào, anh quên được ngày xưa?
Chẳng thể nào em quên những chiều mưa!


Haiyen's blog

Chủ Nhật, 18 tháng 4, 2010

Gửi anh


Chẳng thể nào bay đến được với nhau
Cho dù mình yêu nhau đến mấy
Ở xa anh lúc nào em cũng thấy
Trong lòng mình một khoảng trống mênh mang


Hà Nội mùa này hè cũng sắp sang
Một mình em bơ vơ nơi phố vắng
Một mình em với nỗi buồn thầm lặng
Gió thổi rất nhiều làm sống mũi cay cay


Đừng đến hạ ơi, trời nắng lắm thay
Sẽ nóng hơn vì anh không bên cạnh
Em thèm một vòng tay xiết mạnh
Một nụ hôn dài bất tận đến hôm sau


Chẳng bao giờ anh về với em đâu
Không phải bởi ngăn sông cách núi
Không phải bởi tình yêu em tàn lụi
Mà bởi vì em không giữ nổi tình yêu!


Mà bởi vì bầu trời rất xanh
Bởi những điều em làm sao hiểu nổi
Dù tim em có thiết tha thầm gọi
Thì bóng hình anh vẫn mãi ở nơi xa

Trái tim em vẫn chẳng được vỡ òa
Vẫn chẳng được mềm đi trong vòng tay xiết chặt
Vẫn chẳng được dập dồn hôn lên môi, lên mắt
Vẫn chẳng bao giờ được sưởi ấm bởi anh


Bởi vì bầu trời xanh đến là xanh
Bởi những điều em làm sao hiểu nổi
Làn môi em vẫn cháy hồng thầm gọi.
..môi anh...ngọt mềm....MMMTY!


Thaonguyenxanh's blog

Nợ Em Một Khúc Dân Ca

TẶNG ANH - TRẦN QUANG HẠ

Hạ sắp về gieo nỗi nhớ, người ơi!
Ký ức xa xôi chợt giật mình tỉnh giấc
Hỏi người xưa, đã bao ngày xa cách
Có khi nào anh nhớ đến em không?

Vẫn còn đây trang lưu bút tuổi hồng
Từng nét chữ ngả nghiêng, hồn nhiên lắm
Những cánh phượng ép khô màu không thắm
Nhưng nguyên vẹn tình trong trắng thơ ngây

Tất cả hiện về, anh như ở nơi đây
Nụ cười duyên, tiếng nói cười ngày trước
Vẫn hồn nhiên, vô tư cùng em bước
Chợt thẹn thùng khi anh ước, được yêu em!

Mình xa rồi, khoảng cách mãi dài thêm
Anh nơi ấy, em nơi đây, nhưng mãi nhớ
Chùm phượng vĩ vẫn đến mùa lại nở
Tình chúng mình, muôn thuở chẳng nhạt phai!

(Bâng khuâng tháng 4/2010, nhờ gió đưa bài thơ này đến tặng anh)


Haiyen's blog

BÌNH MINH SAU BÃO


Anh đi rồi nỗi nhớ cũng mang theo
Bỏ sau lưng cả con đường nắng nhạt
Lá thu vàng trong heo may xao xác
Gọi đông về ghé bên cửa chiều nay

......................

Em đứng nhìn mà chẳng dám đưa tay
Sợ chạm phải nỗi đau miền kí ức
Em buông tay nghe trái tim thổn thức
Mảnh trăng vàng bỗng vỡ vụn, cong vênh

.....................

Muốn một lần được thét gọi tên anh
Trong ngàn lần cái đắn đo không thể
Cứ buộc mình vào bao điều giáo lễ
Để nỗi đau trong đêm lại trở mình

....................

Ôi cuộc đời sống một kiếp bình sinh
Cứ ngập chìm trong cái vòng luẩn quẩn
Bão tan rồi dẫu vẫn còn dư chấn
Lắng đọng rồi ... mầm xanh sẽ hồi sinh


Đà nẵng 28/12/2009

Thuonghuyen's blog

Đứt tay.

Nỗi buồn theo mãi ơ hay

Làm mình suy nghĩ suốt ngày là sao?

Mười hai năm có là bao

Trời cao có thấu, ai nào hiểu cho?


Tình như trăm mối tơ vò

Thước nào đo được .... so sao cho bằng

Buồn nhiều chẳng muốn nói năng

Phải chăng ta mãi cho rằng thế thôi

Vậy mà sợ quá eo ôi

Tay tôi bị đứt máu trôi thành dòng

Nhìn xong mà thấy não lòng

Hỏi sao mình mãi long đong thế này?



Songhuong's blog

Bến cũ


Trở về bến cũ một chiều

Bến sông ấy giờ tiêu điều hoang sơ

Xôn xao con sóng xô bờ

Con sóng nào của tuổi thơ chúng mình?

Tại vì em cứ lặng thinh T

ại vì tôi cứ chùng chình không qua.

Và rồi năm tháng cách xa

Và rồi tôi cũng nhạt nhòa trong em.

Chiều nay bến cũ êm đềm

Đôi mắt ấy vẫn xanh mềm hồn tôi

Bước chân đi nhè nhẹ thôi

Đừng làm tan chút bồi hồi xốn xang


Thugiang's blog




Sống và sống

Đời người được sống một lần
Thì hãy sống sao cho ra sống”
Có biết không? Cuộc đời này thật ngắn
Chỉ con đường phía trước vẫn xa xôi
Không phải sống vì ta mà vì cả mọi người
Để cuộc sống có thêm nhiều ý nghĩa.

******
Vì đất nước đẹp tươi hùng vĩ
Vì những dòng sông của nhạc họa, thơ ca
Vì màu xanh êm ả, hiền hòa
Vì hạnh phúc người già, vì tiếng cười em nhỏ.

*****

Hãy dừng lại khi nhận ra lầm lỡ
Đừng làm đau lòng người mẹ kính yêu
Mẹ vì con mà đã khổ rất nhiều
Vậy hãy sống để lau khô mắt mẹ. *

*****

Để cuộc đời sẽ không còn rơi lệ
Để trái đất này chỉ có yêu thương
Để ánh sáng văn minh soi tới các bản mường
Để không phải đớn đau trước những điều còn- mất.
Và hãy sống vì những người thân yêu nhất
Không khi nào được hờ hững, thờ ơ
Không phút giây nào có thể chần chừ
“Vì con người sinh ra trên đời là để sống.”


Thu giang's blog

Sài Gòn những ngày cuối năm.


Thấm thoát một năm trôi qua...

Những ngày cuối năm chầm chậm trôi đi trong từng chuyến xe vội vã đưa những đứa con xa xứ trở về.

Sài Gòn trở nên thưa thớt đến lạ. Con đường ngày ngày mình đi làm như bỗng chốc ngắn lại, trên từng con phố vắng hẳn biển số xe của dân tỉnh lẻ, những chiếc xe hàng rong bán bánh mì, xôi bên lề đường như ngày nào cũng theo nhau nghỉ Tết.


Ngang qua công viên, mùi Tết như ùa vào lòng người, chộn rộn đến nôn nao khi nhìn chợ hoa rực rỡ trong cái nóng nồng nàn của Sài Gòn. Các cửa tiệm rực rỡ hơn khi bày bán la liệt phong thư lì xì đỏ chói, quà Tết, đồ trang trí...

Sài Gòn không mùa đông để đợi chờ cái se lạnh cùng mưa phùn lất phất của mùa xuân, để cảm nhận sự ấm áp của nồi bánh chưng bên bếp than hồng đêm ba mươi... nhưng Sài Gòn vun đắp tình thương yêu trong lòng những người tha phương dành cho người thân khi trở về với bao nhiêu là quà trĩu nặng chiếc ba lô, là sự mong ngóng được đặt chân lên quê nhà sau bao ngày xa cách...
Những chiều cuối năm dần qua trong hoang hoải của nắng ấm phương Nam. Chợt quay đi, ngoái lại, mùa xuân lại về. Thương yêu dâng đầy trong mắt ai


Tháng 2/2010

Noinhosonghuong's blog

Thương lắm miền Trung ơi.

Bão, lụt!
Nước vừa dâng cao, gió vừa quất mạnh.
Quê mình chìm trong gió nước mênh mông.
Mình nghe giọng ba hét lớn quyện với gió mưa gầm gào qua điện thoại. Rồi tiếng ba đứt quãng vì sóng điện thoại chập chờn...

Đọc báo, mình càng nóng ruột hơn. Cứ vài tiếng mình gọi ra một lần. Vẫn mưa, vẫn gió, vẫn nước lên không ngừng.

( Ảnh VN Express)

Đã mấy năm qua, bão lụt chỉ còn nằm trong nỗi nhớ nhưng mình vẫn biết rằng cuộc sống con người thật mong manh khi chống chọi với thiên tai. Và hơn ai hết, những người từng sống trong bão lũ mới cảm nhận hết được sự nguy hiểm của nó.


Có lẽ thế mà sang nay anh bạn đồng nghiệp của mình ném một câu kiểu vô cảm: "Huế có bảo hả em? Sập nhà cửa gì chưa? Sập xây lại có gì mà lo em..."

Quảng Trị, Quảng Bình, Huế, Đã Nẵng... mấy tỉnh ở khúc ruột miền Trung đang từng giây, từng phút sống với mưa, với gió và nước. Đâu cũng có người thân, người quen và cả những người xa lạ.Miền Trung ơi... Thương lắm.


Tháng 9/2009
Noinhosonghuong's blog

Thứ Sáu, 16 tháng 4, 2010

Học ôm


Cái gì be bé, nhỏ nhỏ cũng thật đáng yêu và trẻ con cũng vậy. Một đứa trẻ mũm mĩm, nở nụ cười chòi hai cái răng sữa cũng khiến ta muốn ôm vào lòng và thơm lên mà bé một cái.

Khi bé luôn miệng cuống quýt gọi tìm bô đi tè, nhìn thấy bô thì tè són ướt xoẹt cả quần, mắt bé hoảng hốt vì sợ bị mắng, tay túm chặt lấy cúc cu, hai bàn chân khép lại dấu đi cái đũng quần chảy xệ cũng khiến ta muốn ôm chầm lấy bé. Không phải tại bé mà tại cái cúc cu chạy nhanh hơn chân của bé thui mà.

Nhơn nhớn thêm tí chút bé biết nói chuyện với chính mình qua gương, thơm cái mặt phúng phích của chính mình rồi cười. Ơ hay sao cái bé kia lại cười với mình nhỉ, rồi bé nghiêng người bé trong gương cũng nghiêng theo, cái bạn này lạ thật, cứ bắt chước mình là sao nhỉ. Bé dứ dứ tay vào bạn bé cười, bé vỗ vỗ vào mông bé rồi ngoảnh mặt lại coi, bé lại cười vì bé bạn làm hệt như mình vậy? Bé thơm bạn, bạn bé cũng típ mắt thơm lại. Nhìn đáng yêu thế ta có dang tay ra ôm bé không nhỉ?

Bé học mẫu giáo, có nhiều bạn mới, cô mới nên vừa lạ vừa bỡ ngỡ vừa vui thích, nên chiều về kể mãi không hết chuyện, bà ôm đón bé, bố mẹ chuyền tay nhau ấp ủ bé. Thích thật
Bé vào lớp một, lớp hai, lớp ba, rồi lớp bốn, lớp năm, nồng độ ôm không còn nặng như trước nữa. Tại sao nhỉ?

Bé vẫn là bé của ngày xưa đấy, vẫn khuôn mặt ấy, nụ cười ấy, ánh mắt ấy nhưng sao bé không nhận được sự âu yếm, nồng nàn của ngày xưa... hè hè, hình như bé lớn nhưng cái ôm thì không chịu lớn thì phải? Cái ôm không chịu đi học đấy mà, cái ôm hư thật...

Cái ôm của hai bé gái tuổi "tin" hay bé trai tuổi ấy thân thiết mấy thì cũng bình thường thôi. Nhưng mà một gái một trai tuổi ấy mà ôm chầm lấy nhau là bị soi đới, sợ nhỉ, mình làm chả thấy ngại nhưng người khác nhìn mình lại thấy xấu hổ mới dở chứ!

Qua cái tuổi ô mai sấu tuổi ô mai mơ mà đứng giữa thanh thiên bạch nhật mà ôm nhau thì cũng thú vị lắm chứ, cái ôm chúc mừng bạn thi đỗ, mừng bạn kiếm được việc làm, chia sớt nỗi mất mát với đồng nghiệp cũng dùng cái ôm để thể hiện, vui sẽ nhân lên, buồn vợi đi nhiều lắm. Sao ta không học ôm nhau nhiều hơn nhỉ?

Và khi ta giừ giừ một chút là khi ta keo bo tiết kiệm nhiều những cái ôm, chả có logic tí nào cả, càng hiện đại về phương tiện thì suy nghĩ càng teo tóp, méo mó, ích kỷ. Thật đấy, ta thử hỏi lại mình xem ngày hôm nay ta đã trao mấy cái ôm cho bạn bè, người thân. Tuần vừa rồi ta làm điều đó với cường độ cao hay thấp, hì hì, trả lời trung thực nhé, hiếm ghê cơ, và ngày càng ít đi, không lạ nhưng cứ thế này tiếp diễn thì thật đáng sợ ... nhỉ?

Hãy học ôm thôi, kẻo mai kia có muốn cũng không được, già rồi nhưng vẫn phải học lại từ trẻ nhỏ. Ôm bạn cái nào!

P/S: Sẽ vui biết bao khi chào nhau bằng 1 vòng tay ôm, ta cùng thử nhé! híc... chắc là hâm nặng ... kệ... nhỉ? Comment chỉ nói về ôm thôi nhá! Chúc cả nhà cuối tuần vui vẻ...
Ôm các bạn của tôi cái nào!


Mesoc's blog